Thậm chí Giang Khương còn cảm giác được, thực lực chủ nhân ba luồng khí tức này không mạnh.
- Chẳng lẽ đây không phải tẩm cung của Sư Khung?
Hơi cau mày, Giang Khương điều động thần thức, kéo dài vào bên trong tẩm cung.
Chỉ cần không có Sư Khung hoặc Hồ Mục, xác định thực lực của ba người kia cũng không mạnh, hắn cũng không lo lắng sẽ có người phát giác ra hắn.
Thần thức lan ra, Giang Khương rất nhanh đã xác nhận được hai việc.
Ba người bên trong đều là thú nhân đầu sư. Sư Khung không có ở bên trong, Thần Thú Bát cũng vậy.
Thú vương cung lớn như vậy, lại không thể dùng thần thức phạm vi rộng. Vậy biết tìm đến lúc nào đây?
Đứng trong một góc u ám của cung điện, Giang Khương hít một hơi thật sâu, nhìn chung quanh, ánh mắt lóe lên chút bất đắc dĩ.
Hắn vốn không muốn chặn người lại để hỏi, để tránh Sư Khung phát hiện. Nhưng bây giờ lại không thể không động thủ. Nếu không, còn không biết đến khi nào mới có thể lấy lại được Thần Thú Bát.
Nhưng bắt người lại là một kỹ thuật. Thứ nhất, bắt người nhưng không được để người ta phát hiện. Thứ hai, bắt người là phải bắt chính xác.
Nếu không bắt được người, hắn không biết Thần Thú Bát đang ở đâu, vậy cũng xem như là chưa bắt.
Nhưng Giang Khương cũng thật may mắn. Thoáng vòng vo một hồi, tránh được hai tổ canh phòng, liền thấy được một thú nhân đầu sư.
Thú nhân đầu sư này dường như cấp bậc khá cao. Ít nhất sau khi đi qua mấy đội canh phòng, ai nhìn thấy y cũng phải cung kính hành lễ, gọi là Vương tử.
- Vương tử đó không phải con trai Sư Khung sao?