Cảm nhận được cảm giác quen thuộc, Giang Khương không nhịn được xúc động ngút trời.
Món đồ này đã ở bên cạnh hắn một thời gian dài, đột nhiên không thấy, đúng là cảm thấy không quen. Nhưng cũng may là đã tìm lại được.
Sư Khung cười khẽ một tiếng, bắn người lên mau chóng đuổi theo Giang Khương.
Nghe tiếng xé gió đằng sau, Giang Khương hít sâu một hơi, bật người lên cao. Thiên phú Ngưng trệ không gian trong nháy mắt khởi động. Nhưng lại không bay đến độ cao của tường thành.
Đang định lộn mèo, ai ngờ bảy tám thanh trường mâu đồng loạt phóng lên, bao quanh toàn thân Giang Khương.
- Mẹ kiếp.
Giang Khương hét lên giận dữ, trường đao xuất hiện trong lòng bàn tay, đánh bay mấy thanh trường mâu.
Đám thú nhân canh phòng toàn lực ném trường mâu ra ngoài, lực phản chấn vẫn chấn hắn bay ngược trở về.
Sư Khung sau lưng hắn hét lên giận dữ, một quyền đập vào lưng Giang Khương.
Giang Khương liền cảm nhận được một quyền giống như thanh chùy lớn đập vào sau lưng mình.
Đối phương cũng trực tiếp bắn ngược ra ngoài. Cú bắn ngược này có chút khoa trương, bắn lên cao bốn năm trượng, sau đó lộn mèo một cái trên không, rơi xuống bên ngoài tường thành.
Nhìn đối phương dễ dàng thoát khỏi Thú vương cung, Sư Khung không khỏi ngửa đầu rống lên:
- Tất cả mọi người đuổi theo cho ta.
Nghe tiếng Sư Khung gầm thét, đám thú nhân không dám thờ ơ, rống lên nhảy xuống đuổi theo Giang Khương.
Hung quang trong mắt Sư Khung bắn ra bốn phía, tức giận quát:
- Mau dắt vật cưỡi của ta đến đây, ta muốn đích thân xé xác tên tiểu tử đó ra.
Thuận lợi rơi xuống bên ngoài Thú vương cung, Giang Khương không ngừng huy động cánh tay trái của mình. Vừa rồi hắn thành công mượn thiên phú Khí bạo, tránh được một kích này của Sư Khung. Hơn nữa còn thuận lợi vượt qua được tường thành chạy trốn.
Nghe tiếng gầm thét của đám thú nhân đằng sau vọng tới, hắn không dám để ý đến cánh tay trái đau nhức nữa, nhanh chân bỏ chạy.
Lúc này, hắn cũng không dám chần chừ quá lâu. Một mình hắn còn có thể đấu được ba bốn thú nhân, nhưng nghe tiếng kêu đằng sau, ít nhất cũng phải có mười mấy người đuổi theo hắn.
Nếu bị đuổi kịp, bị vây đánh, tư vị chắc chẳng dễ chịu gì. Đừng nói đến việc Sư Khung chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn.
Không thể không nói, công phu chạy trốn của Giang Khương có thể xếp hàng đầu. Dưới tác dụng của thiên phú Tốc độ, chỉ sau mấy phút, hắn đã bỏ đám thú nhân kia hai ba trăm thước.
Mắt thấy có thể dùng thiên phú Tốc độ phối hợp với thiên phú che giấu hành tung, hoàn toàn có thể bỏ rơi đám thú nhân kia, nhưng trong đầu hắn liền lóe lên tin tức cảnh cáo, khiến cho Giang Khương phải biến sắc.