Binh Vương Thần Bí

Chương 1285: Nhưng lần này hắn đã thấy



Đây là lần đầu tiên sau khi Giang Khương rời khỏi Cô Lang trở về nước gặp phải tình huống gian nan như vậy. 

 Trước kia, mặc dù đã từng trải qua mấy lần chạy trốn, nhưng không phải chạy trốn một cách chật vật như thế này. 

 Giang Khương thở hồng hộc, mồ hôi như mưa văng tứ tung xuống chân. Sư Khung cưỡi con sư tử lớn không ngừng theo sát đằng sau, vừa chạy vừa cười lạnh: 

 - Ngươi chạy đi, chạy nữa đi. Ta muốn nhìn xem ngươi có thể chạy được đến đâu. 

 Phù phù. Giang Khương vừa chạy vừa lau mồ hôi trên trán, không ngừng quay đầu nhìn về phía sau. 

 Sư Khung đã đuổi theo hắn nửa tiếng đồng hồ không buông. Hắn xuất ra đủ loại phương pháp vẫn không bỏ rơi được người này. 

 Nhìn Sư Khung đuổi càng lúc càng gần, cảm nhận hai viên Hồng Vân đan đã được hấp thu hết, Giang Khương hít một hơi thật sâu, từ trong túi móc ra chai thuốc, đổ hai viên Hồng Vân Đan vào miệng. 

 Nếu đã nắm chắc cơ hội thoát thân, có đủ năng lược nhất định, lần này hắn sẽ chơi Sư Khung một cú. 

 Thấy Giang Khương đằng trước có dấu hiệu không chạy nổi nữa, ý hung tàn trong mắt Sư Khung bắt đầu ẩn hiện. 

 Đuổi theo tiểu tử này lâu như vậy, mặc dù dáng vẻ của đối phương rất chật vật, cảm giác thật không tệ. Nhưng lúc này ông ta cũng không kiên nhẫn nổi, hai chân thúc vào hông con sư tử. 

 Rống. Được chủ nhân thúc giục, con sư tử ngửa đầu gầm lên một tiếng, toàn lực tăng tốc đuổi theo Giang Khương. 

 Nghe tiếng rống đằng sau càng lúc càng gần, ý cười trên mặt Giang Khương cũng càng đậm. 

 Nhưng tốc độ càng lúc càng chậm, dường như không chống đỡ nổi nữa. 

 - Hắc hắc, tên tiểu tặc kia, còn muốn chạy sao? Sao không đứng lại cho Bổn vương. 

 Nhìn biểu hiện của Giang Khương, Sư Khung lại càng tự đắc. Đối với kẻ đã từng thoát khỏi tay ông ta nhưng vẫn dám trở về, lại còn ăn trộm thần khí Nhân tộc, ông ta hận đến mức nghiến răng nghiến lợi. 

 Bây giờ tên tiểu tặc này đã chật vật không chịu nổi, chạy lâu như vậy rồi, cũng nên xuất thủ bắt đối phương lại. 

 Nghĩ đến đây, hai chân Sư Khung lại kẹp hông con sư tử lần nữa, thúc giục con vật tăng tốc độ. 

 Con ma sư khổng lồ bị Sư Khung thúc một cái, một lần nữa tăng tốc, nhào đến con mồi đang ở đằng trước không xa. 

 Trong lúc con ma sư đang lộ vẻ hung tàn, chuẩn bị vật con mồi bé nhỏ kia ngã xuống đất, đột nhiên cảm thấy trong lòng căng lên. 

 Bởi vì một cổ thần uy khổng lồ từ con sâu nhỏ kia xông thẳng đến. 

 Cảm giác cổ thần uy đè ép đến nó, muốn thở cũng thở không nổi, thân hình ma sư cứng đờ trên không trung, sau đó bịch một cái, từ trên không trung rơi xuống. 

 Sư Khung ngồi trên ma sư không kịp đề phòng, miễn cưỡng đạp một chân lên con ma sư để thoát thân, nhưng rồi lại nhìn thấy ánh đao chợt lóe trước mắt. 

 Đao phong sắc bén khiến cho toàn thân ông ta căng lên. 

 Rống. Sư Khung rống lên một tiếng, cưỡng ép thân hình lắc một cái giữa không trung, cảm giác đao phong kia lướt qua người của mình, mồ hôi lạnh xuất ra ướt cả người, đồng thời giơ tay lên. Một thanh cốt đao dài hẹp trong nháy mắt bắn ra, một lần nữa bổ đến ánh đao. 

 Chật vật lăn một vòng dưới đất, sau đó xoay người đứng lên, lúc này Sư Khung mới phát hiện vai trái của ông ta đã bị lột một mảng thịt. 

 Rống! Sư Khung vừa tức vừa giận. Ông ta vừa bị một con sâu Nhân tộc làm cho chật vật, lại còn chém ông ta bị thương. 

 Điều này khiến cho Sư Khung giận dữ không thôi. Ban đầu ông ta còn đuổi đối phương chạy tứ phía, bây giờ lại bị ăn thiệt quá lớn. 

 Sư Khung hét lên giận dữ, cầm cốt đao trong tay, muốn nhào đến đối phương. Nếu không giết được đối phương, thật sự rất khó tiêu được mối hận trong lòng ông ta. 

 Nhưng cốt đao của ông ta vừa mới nhấc lên, một ánh đao sắc bén đã đánh thẳng đến chỗ ông ta. 

 Keng. Vội vàng, Sư Khung đành phải giơ đao lên ngăn cản. 

 Rõ ràng, một đao này dường như đối phương không dùng toàn lực. Hai thanh đao chẳng qua chỉ đụng nhẹ một cái, ánh đao của đối phương trượt đi, nhưng lại chém qua từ bên cạnh. 

 Bị đối phương ép đến không cách nào trả đũa, Sư Khung không khỏi rống giận một tiếng. Cốt đao trong tay hung hăng bắn ra, đẩy lui một đao của đối phương. Sau khi hét lên một tiếng liền nhanh chóng bổ đao về phía Giang Khương. 

 Từ khi ông ta leo lên vương vị đến bây giờ, chưa bao giờ bị người ta áp chế như vậy. Sự tức giận đã khiến ông ta từ bỏ ý định bắt sống đối phương, hận không thể một đao bổ đối phương làm đôi. 

 Một đao này rốt cuộc cũng bức lui được Giang Khương. Nhìn Giang Khương chẳng những không mệt mỏi, ngược lại còn thoải mái, Sư Khung nghiến răng hét lớn: 

 - Nhân tộc, ngươi đã chọc giận ta, thật sự chọc giận ta. 

 - Này này, tạp huyết như ngươi chẳng qua cũng chỉ thể hiện được một chút mà thôi. 

 Giang Khương đứng ở đó, bàn tay vung vẩy thanh đao, hướng Sư Khung cho thấy trên trường đao vẫn còn dính vết máu, gương mặt hiện lên vẻ trào phúng. 

 Rống! Nghe hai chữ “tạp huyết”, nhìn vẻ mặt giễu cợt của Giang Khương, cặp mắt Sư Khung đỏ bừng. Mặc dù là thú vương Yêu tộc, nhưng hai chữ tạp huyết vĩnh viễn vẫn là nỗi đau trong lòng ông ta. 

 Ngửa đầu thét lớn một tiếng, liền bắn người chém tới Giang Khương một đao. 

 Thấy một đao xé gió lao đến, vẻ trào phúng trên gương mặt Giang Khương chuyển thành ngưng trọng. 

 Hắn một mực không lùi chính là muốn nhìn xem thực lực chân chính của Sư Khung. 

 Lúc này, nhìn Sư Khung chém đến một đao, Giang Khương đã đại khái đoán được, thực lực của Sư Khung còn cao hơn hắn đã nghĩ. 

 Hắn thậm chí ngay cả một đao này cũng không dám tiếp. 

 Nhưng không dám tiếp cũng không có nghĩa là hắn chịu thua. 

 Thân hình chợt lóe, một đao kia rơi vào khoảng không. 

 Nhìn một đao của mình trong nháy mắt chém vào khoảng không, đao khí rạch một vết nhỏ xíu trên mặt đất, chân mày Sư Khung không khỏi cau lại. 

 Đao trong tay lập tức đổi hướng, chém về phía bên trái. 

 Keng. Cảm giác đao trong tay mình trong nháy mắt bị đẩy ra, Giang Khương chợt lóe lên rồi biến mất. 

 A! Sư Khung cuồng nộ lại chém ra một đao. 

 Keng. Thanh âm hai thanh đao đụng nhau lại truyền đến. 

 Hai mắt Giang Khương nhẹ nhàng chớp động, trường đao trong tay nâng lên, một lần nữa chém xuống Sư Khung. 

 Keng keng keng. 

 Liên tiếp thanh âm trường đao va chạm nhau vang lên. 

 Liên tục chém ra mười tám đao, trừ một đao chém bay đoạn tóc vàng của Giang Khương và rạch trên cánh tay ông ta một vết máu lớn, những đao còn lại không có thu hoạch được gì. 

 Sau khi chém ra mười tám đao, Sư Khung thở hổn hển, vẻ mặt ngưng trọng nhìn xung quanh, nhưng phát hiện không thấy đối phương. 

 Sư Khung cầm đao dè dặt nhìn chung quanh, bỗng nhiên tức giận đá một cước đá bay một tảng đá nặng hai ba trăm cân ra ngoài. 

 - Nhân tộc hạ tiện đáng chết. Lại chạy trốn…. 


 Nhưng lần này hắn đã thấy. 

 Nếu có thể tiếp tục chém ra thêm mười mấy đao, Sư Khung nhất định sẽ không đỡ được, đến lúc đó ít nhất cũng sẽ bị trọng thương. 

 Nhưng Giang Khương có thể khẳng định hắn mới chính là không chịu đựng được đầu tiên. 

 Tay phải của hắn vẫn còn đang run rẩy. Toàn lực đánh ra mười tám đao với Sư Khung, hắn cảm thấy cánh tay của mình sắp gãy.