Giang Khương nhìn cánh tay phải run rẩy của mình, rồi lại nhìn trường đao được đặc chế từ hợp kim của Thiên Y Viện, bên trên lưỡi đao đã có vài vết mẻ be bé.
Trường đao được Thiên Y Viện đặc biệt luyện chế từ hợp kim, trải qua vô số lần kiểm nghiệm độ bền cứng, không nghĩ đến lại xuất hiện tình huống này, có thể thấy được sức mạnh hai bên đánh nhau là bao lớn.
Hắn là lấy mau chế địch, còn Sư Khung chính là bị động phòng ngự.
Nếu Sư Khung toàn lực công kích, Giang Khương tin rằng nhiều nhất hắn cũng chỉ ngăn được năm ba đao đã là quá lắm rồi.
Thở dài, Giang Khương cũng không dừng lại, nhanh chóng vọt về phía cửa ra.
Nếu đã biết rõ thực lực của Sư Khung, vậy thì không cần dừng lại nữa.
Đoán chừng lúc này Eve và hai đại Vu sư đang nóng lòng chờ hắn.
Chỉ có một mình, cho dù không dùng đến Thần Thú Bát, Giang Khương cũng dễ dàng chạy về phía nham động.
Nhìn Giang Khương xuất hiện ở cửa hang, tảng đá trong lòng Eve cũng rớt xuống.
- Sao vậy? Không tin tưởng tôi sao?
Nhìn biểu hiện của Eve, Giang Khương cầm Thần Thú Bát trong tay lắc lắc, khẽ cười nói.
Eve nhún vai, ánh mắt lóe lên sự kiêng kỵ:
- Cũng không còn cách nào. Thú vương đó quả thật rất đáng sợ. Tôi có thể cảm nhận được trên người ông ta ẩn giấu sức mạnh và khí tức thậm chí còn mạnh hơn cả Nghị trưởng đại nhân của chúng tôi.
- Quả thật rất lợi hại.
Nói đến đây, gương mặt Giang Khương mơ hồ vẫn còn sự sợ hãi.
- Bây giờ chúng ta đi chứ?
Eve nhìn Thần Thú Bát trong tay Giang Khương, hỏi.
- Đi, dĩ nhiên là phải đi rồi. Tốc độ còn phải nhanh hơn. Sư Khung đã phát hiện ra tôi trộm đi Thần Thú Bát. Không bắt được tôi, ông ta không cam tâm đâu.
Nhớ đến dáng vẻ tức giận kia của Sư Khung, Giang Khương cảm thấy tốt nhất là nên đi nhanh.
Thấy sứ giả đại nhân rốt cuộc đã đoạt lại được Thần Thú Bát, gương mặt của hai đại Vu sư cũng hiện lên sự hưng phấn.
Draco nhìn Thần Thú Bát trong tay Giang Khương, chần chừ một chút rồi nói:
- Sứ giả đại nhân, bây giờ chúng ta đã đoạt lại thần khí, không biết thứ này có thể làm cho Linh Tinh Miện Hạ được giải phong không?
- Ơ?
Giang Khương ngẩn người. Hắn thật không nghĩ đến điều này. Nhìn Thần Thú Bát trong tay, hắn đột nhiên nhớ đến Cửu Vĩ dựa vào Thần Thú Bát hấp thu không ít dược vật dưỡng thần, dường như có tác dụng nhất định giúp nó hồi phục.
Lập tức gật đầu:
- Có lẽ là có trợ giúp, nhưng cũng không chắc chắn.
- Bây giờ, chuyện cần làm là rời khỏi chỗ này trước tiên. Sư Khung không phải là người dễ đối phó.
Nghe Giang Khương nói, hai vị đại Vu sư vội vàng gật đầu. Là người hầu của thần thú, bất luận là về thực lực hay về cái gì, bọn họ đều rất kiêng kỵ thần duệ tạp huyết kia.
Bốn người vừa đi vừa ẩn núp. Khi đến được vị trí lần trước, sắc mặt mọi người có chút cổ quái.
- Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao ngay cả một thú nhân cũng không nhìn thấy?
Eve khó hiểu hỏi.
Giang Khương cũng cau mày, nhìn quanh bốn phía mấy lần, đúng là không nhìn thấy một thú nhân nào cả, thoáng trầm ngâm một chút rồi nói:
- Các người chờ tôi ở đây. Tôi qua đó xem một chút.
- Được.
Eve gật đầu. Đây đúng là một chuyện kỳ quái. Lúc trước, ở đây lúc nào cũng có thể nhìn thấy đội thú nhân dẫn ma thú tuần tra, nhưng bây giờ một người cũng không nhìn thấy, đúng là kỳ quái.
Nếu đây là cạm bẫy, chờ bọn họ xuất hiện, sau đó một mẻ hốt trọn, vậy thì chơi lớn rồi.
Thân hình Giang Khương giống như luồng khói xanh, bay vút về phía trước.
Sau khi chạy được bảy tám thước, Giang Khương phát hiện, đúng là không nhìn thấy một thú nhân nào cả.
- Không phải cạm bẫy. Đám thú nhân kia đi đâu rồi?
Giang Khương đưa tay gãi sau ót, cảm thấy không cần phải để ý nhiều như vậy. Nếu đám thú nhân kia không có ở đây, vậy phải mau nắm lấy cơ hội này.
- Như thế nào?
Thấy Giang Khương chạy về, Eve liền hỏi.
- Đi, đằng trước không có người.
Giang Khương vẫy tay, ra hiệu mọi người tiếp tục chạy về phía trước.
- Ủa, tại sao lại không có ai vậy? Chẳng lẽ đám thú nhân kia không định bắt chúng ta sao?
Eve vừa chạy vừa cau mày hỏi.
- Không biết nữa. Theo lý, Sư Khung không thể nào bỏ qua cho chúng ta.
- Chẳng lẽ, bọn họ đã phát hiện được cửa ra? Bây giờ đang ở cửa ra chờ chúng ta?
- Không thể nào? Đã nhiều năm như vậy nhưng bọn họ vẫn không phát hiện được.
Sắc mặt Eve căng ra.
- Thế thì khó hiểu nhỉ? Bởi vì Lý Nguyên Bân biết rất rõ lối ra đó.
Giang Khương cau mày, thở dài một hơi, nói:
- Không quản nhiều như vậy. Chúng ta đi trước rồi nói sau. Vạn nhất bị chận lại, chúng ta lại nghĩ biện pháp.
Nói xong, Giang Khương lại trấn an Eve:
- Nội viện tuyệt đối không bỏ mặc chúng ta đâu.
- Vậy cũng đúng.
Nghe Giang Khương giải thích, Eve cũng rất đồng tình. Với thân phận của Giang Khương, Thiên Y Viện tuyệt đối không ngồi yên. Nói không chừng bây giờ đã phái tiếp viện đến cũng có thể.
Nghĩ đến đây, Eve sửng sốt, sau đó quay sang nhìn Giang Khương bên cạnh.
Thấy Giang Khương cũng ngẩn người nhìn mình, rõ ràng hắn cũng đang nghĩ đến một lý do giống cô.
Không chút do dự, hai người cùng với hai đại Vu sư tăng tốc chạy về phía trước.
Nếu bây giờ không nhìn thấy bất cứ một thú nhân nào, chỉ có hai nguyên nhân.
Một, như bọn họ đã nghĩ lúc đầu, đám thú nhân phát hiện cửa ra, bây giờ đang chờ bọn họ ở cửa ra.
Thứ hai, Thiên Y Viện đã phái quân tiếp viện đến cứu mọi người.
Đám thú nhân đó là do quân tiếp viện dẫn đi.
Bất kể là lý do nào, mọi người chỉ có thể tăng tốc độ tiến về phía trước.
Đoạn đường kế tiếp, mọi người đúng là không gặp bất cứ một thú nhân nào. Cho đến khi cách cửa ra khoảng mười dặm, mọi người mới nhìn thấy có bóng thú nhân xuất hiện.
- Xem ra hẳn không phải đang mai phục chúng ta.
Nhìn đám thú nhân đang hò hét ầm ĩ, sắc mặt Giang Khương thoáng thả lỏng một chút. Nếu đám người đó trắng trợn như vậy, chỉ có một khả năng, người của Thiên Y Viện đang ở cách đó không xa.
- Đi, cẩn thận một chút, tận lực đừng để bọn họ phát hiện.
Giang Khương vẫy tay, tỏ ý mọi người núp đằng sau, nhẹ nhàng tiến về phía trước.
Bây giờ hắn không muốn lãng phí thời gian. Nếu người của Thiên Y Viện đã đánh tới, đám người Sư Khung tuyệt đối cũng sẽ mau chóng chạy đến đây.
Một khi kéo dài thời gian, đến lúc đó càng khó thoát thân.
Mọi người vừa ẩn núp vừa chạy về phía trước. Đi được sáu bảy thước, mọi người phát hiện đám thú nhân càng lúc càng nhiều, xen lẫn các loại ma thú. Rõ ràng, đám thú nhân này đang tiến hành phòng bị.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Giang Khương không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Xem ra hắn dự đoán không sai, Thiên Y Viện thật sự đã đánh vào.
Sau khi xác nhận xong, trong lòng Giang Khương cảm thấy xúc động.
Nếu không phải vì hắn, nội viện tuyệt đối không tùy tiện làm ra chuyện như vậy.
Tình huống trước mắt chắc chắn là nội viện đã đánh vào. Nếu không, sẽ không làm ra cảnh tượng lớn đến như vậy. Hơn nữa, nếu đã đánh vào, nội viện phải thành lập được phòng tuyến kiên cố.
Hít một hơi thật sâu, Giang Khương quay sang nhìn Eve và hai đại Vu sư, gật đầu nói:
- Chuẩn bị sẵn sàng, toàn lực tiến lên.
Nghe Giang Khương ra lệnh, hai vị đại Vu sư nhìn nhau một cái, hừ một tiếng, sau đó toàn thân nhanh chóng bành trướng lên.
Nhìn hai đại Vu sư mở hết hỏa lực, thực hiện Tổ linh phụ thể, Giang Khương cũng không chần chừ, rút thanh trường đao sau lưng, sau đó hạ thấp người xuống, chuẩn bị lao về phía trước.
Eve theo sát đằng sau. Hai đại Vu sư giống như hai con dã sói cao lớn, hộ tống ở hai bên.
Lúc này, đám thú nhân đã dày đặc, cộng thêm rất nhiều ma thú, muốn xông qua mà không bị phát hiện là không thể nào.
Nhanh chóng tiến lên mới là biện pháp tốt nhất.
Quả thật như thế. Khi mọi người chạy lên được hai ba thước, đám thú nhân mới phát hiện.
Hai đại vu sư nổi giận gầm lên một tiếng, giống như hai viên kim cương lớn bắn ra từ bụi cỏ, thủ trượng đã sớm nắm trong tay, theo sau Giang Khương và Eve, tạo thành một trận hình mũi tên, lao thẳng đến đám thú nhân đang vây công.
Giang Khương đã tiến vào trạng thái Không Minh, các loại thiên phú mở hết cỡ, quơ đao chém xuống một thú nhân, đồng thời phi thân lên đụng vào ngực một thú nhân khác. Ầm một tiếng liền đụng bay một thú nhân đầu báo ra ngoài.
Eve sau lưng hắn cũng phi thân lên, quơ đao chém đến thú nhân đầu sói đang chém Giang Khương.
Hai đại Vu sư cũng không nhàn rỗi, thủ trượng trong tay liên tiếp đập bay hai thú nhân đầu sói, bảo vệ hai bên Giang Khương.