Những lời của Giang Khương, tưởng chừng như rất khó tin nhưng hết thảy đều là sự thật.
Gương mặt Vương Mịch bên cạnh cũng tràn đầy khẩn trương. Cô thật không ngờ khi Giang Khương ra đi rồi quay về với bộ dạng như thế này. Cô cũng mới xem qua số liệu. Nếu như không phải đích thân cô xét nghiệm, có lẽ cô sẽ không thể tin nổi.
Điều mà cô lo lắng nhất bây giờ là với nồng độ cao như vậy trong máu, hệ thống thần kinh của Giang Khương nhất định sẽ bị ảnh hưởng.
Khi cô liếc mắt nhìn Mã Tiểu Duệ, liền nhìn thấy Mã Tiểu Duệ đang khẩn trương nhìn chằm chằm Giang Khương, thầm nghĩ:
- Tại sao Mã Tiểu Duệ lại có biểu hiện lo lắng như vậy?
- Yên tâm đi La lão, có Viện trưởng Từ chú ý, Thiên y sư Lưu Mộc Dương tự mình giám sát, nhất định sẽ có kết quả. Người nào có liên quan sẽ không thoát một ai.
Vị ủy viên giám sát nghiêm túc gật đầu với La y sư:
- Được, vậy chúng tôi mang báo cáo đến cho Thiên y sư Lưu Mộc Dương. Nếu bên này, y sĩ Giang Khương có phát sinh chuyện gì, xin hãy thông báo cho chúng tôi.
Hồ Khánh cũng không ở lại lâu. Y biết Viện trưởng Từ và Thiên y sư Lưu Mộc Dương đang rất chú ý việc này. Y cần phải nhanh một chút báo cáo sang.
Nhìn thân ảnh của Hồ Khánh biến mất, ánh mắt La y sư dần rét lạnh lại hai phần. Ông vốn cho rằng nếu Lý Tự Cường đã nắm giữ phòng sám hối, chung quy sẽ không dám quá phận. Nhưng thật không ngờ ông ta dám dùng thuốc liều cao với Giang Khương như vậy.