Giang Khương cũng không tùy tiện bước vào, hai mắt nheo lại, lỗ tai khẽ run lên. Sau khi xác nhận bên trong không có tiếng động gì khác thường, lúc này mới nhẹ nhàng đẩy cửa ra rồi bước vào.
- Số 1 đã tiến vào.
Nhân viên giám sát khẩn trương nhìn màn hình, sau đó nhìn sang hình ảnh của tay súng bắn tỉa đang chỉa súng vào phòng khách.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm màn hình. Nhìn thân ảnh quen thuộc đang chậm rãi bước vào phòng khách, tất cả đều cảm thấy kinh ngạc. Hắn đang làm cái gì vậy? Chẳng lẽ đến làm khách hay sao? Tại sao cứ dáng vẻ không nhanh không chậm như thế? Nếu đổi lại là bọn họ, sớm đã hai ba bước nhảy vào phòng rồi, nào có chuyện chậm như con rùa vậy? Đây không phải là cấp cho địch nhân thời gian phản ứng sao?
Trong lúc mọi người đang nóng lòng, Giang Khương vẫn cứ không nhanh không chậm, chậm rãi nhìn xung quanh.
Dưới trạng thái Không Minh, tất cả mọi đen tối đều trở nên trong sáng. Giang Khương chậm rãi quay đầu nhìn quét qua phòng khách. Sau khi xác nhận không có gì bất thường, liền lặng yên không một tiếng động bước vào phòng trong. Lúc này, bên tai của hắn vẫn truyền đến tiếng hít thở nhỏ mà dài kia. Điều này giúp cho hắn phán định rõ ràng, đối phương còn chưa nhận ra điều gì bất thường.
Nhưng khi Giang Khương bước đến trước cửa, bước chân liền dừng lại. Hai mắt nheo lại, cảm giác được bên trong ngoại trừ tiếng hô hấp thì còn có thanh âm năng lượng đang vờn quanh.
- Cao thủ.
Giang Khương bình tĩnh xác nhận. Trạng thái này của đối phương không phải là đang ngủ mà là đang tu luyện. Cảnh vật xung quanh đều bị hút hết năng lượng. Chỉ cần nguồn năng lượng này bị chạm vào, chắc chắn đối phương sẽ tỉnh lại.
Đối với một cao thủ mà nói, chỉ trong tích tắc cũng đủ khiến cho người đó tập kích hắn. Trong đầu Giang Khương rất nhanh vận chuyển. Sau khi xác nhận, hắn không có cách nào đến gần đối phương trong vòng hai thước mà không thức tỉnh đối phương.
Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Giang Khương đang dạo phòng khách một vòng rồi dừng lại trước cửa phòng ngủ, không hề động đậy, ai nấy đều khẩn trương đến cực điểm. Không biết rốt cuộc là hắn đang do dự chuyện gì? Chẳng lẽ còn đang định gõ cửa sao?
Trong lúc mọi người đang kinh nghi, thân ảnh kia đột nhiên động đậy.
Con dao trong tay Giang Khương trong nháy mắt chạm vào quả cầu gai, phát ra thanh âm kim loại chạm nhau. Tay trái Miêu đại sư run lên, đâm quả cầu gai đến trước ngực Giang Khương.
Nhìn quả cầu lóe lên quang mang lục sắc, Giang Khương trong nháy mắt lui về phía sau. Hắn không dám khẳng định thể chất của mình có thể miễn nhiễm với chất độc trong quả cầu hay không.
Khi Giang Khương lui về phía sau, hai người mới xem như nhìn thấy rõ đối phương. Giang Khương nhìn thấy đối phương là một người đàn ông trung niên đeo kính vàng, thoạt nhìn rất lịch sự. Nhưng sau cặp mắt kính là hai mắt lóe ra hàn quang. Hắn nhẹ nhàng thở ra, tay sờ lên hai vết thương trên mặt vừa rồi bị mảnh gỗ cửa cứa vào, thầm nghĩ với một quyền phá cửa vừa rồi của đối phương, thực lực tuyệt đối không thua gì hắn.
- Được, được, nghĩ không ra Thiên Y Viện lại có người như vậy. Tuổi còn trẻ mà lại dám đơn độc một mình đến tìm ta.
- Nhưng đáng tiếc là cậu đã gặp phải tôi. Nếu không, qua mười năm nữa, Cổ môn ta lại có thêm một đối thủ đáng sợ.
- Hừ.
Hai mắt Giang Khương nheo lại, nhìn Miêu đại sư, không hề lên tiếng, huy dao đâm tới.
Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt không hề sợ hãi của Giang Khương đang đánh tới mình, ánh mắt Miêu đại sư cũng hiện lên sự kinh nghi. Tại sao lại có cảm giác không không thích hợp? Một chút cũng không có cảm giác Giang Khương là cao thủ ngoại viện của Thiên Y Viện, ngược lại giống như sát thủ lãnh huyết được bồi dưỡng qua. Sát khí này quả thật rất hiếm thấy.
Miêu đại sư không dám chậm trễ. Tiểu tử trước mắt này, nhiều nhất cũng chỉ hai lăm, hai sáu tuổi. Nhưng lứa tuổi này đã có được thực lực đối kháng với ông ta, không biết cao thủ ngoại viện của Thiên Y Viện xuất hiện từ khi nào.
Với tuổi này của hắn, nhiều nhất là mười năm nữa, thậm chí là năm sáu năm, thực lực của hắn có khả năng đạt đến cao thủ Thiên giai. Hơn nữa, thành tựu sau này là không thể đếm được.
Cho nên Miêu đại sư hạ quyết tâm, nhất định phải giết chết Giang Khương. Nếu để cho hắn phát triển sau này, tất sẽ trở thành một họa lớn cho Cổ môn.