- Căn cứ theo điều tra của chúng tôi, Tỉnh trưởng tỉnh Nam đã trao quyền cho cậu ta. Hơn nữa còn ra lệnh cho ngành y tế và tuyên truyền phải toàn lực phối hợp.
Dường như cảm nhận được sự thay đổi của Mộc Hương, ánh mắt Tôn Diệu Nguyệt hiện lên chút tự đắc, cười nói:
- Tôi vốn tưởng rằng tiểu tử đó không có Thiên Y Viện hỗ trợ, cho dù có thể đối phó nhưng cũng không thể lo lắng hết mọi thứ. Thật không ngờ, Tỉnh trưởng tỉnh Nam lại có thể vì cậu ta mà làm đến bước này. Đúng thật là hiếm thấy.
- Sơn Trường Đại Nhân, người không biết, mặc dù Giang Khương chỉ là y sĩ thực tập, nhưng căn cứ vào điều tra của chúng ta, trước khi cậu ta vào Thiên Y Viện, quan hệ giữa cậu ta và Tỉnh trưởng Bạch và một vị Phó tỉnh trưởng đã rất tốt. Cho nên cũng không tính là kỳ quái.
Giang Khương tất nhiên không biết, Tôn Diệu Nguyệt đã chuẩn bị ngày mốt sẽ bay đi Paris. Hắn suốt đêm không ngủ, trong đầu tìm kiếm những tư liệu có liên quan đến Tử Ngọ Độc Ôn.
Tuy nói là đã tìm ra được một số phương thuốc Trung y có thể chữa trị loại độc này, nhưng độc mà nữ ma đầu xuất ra, có giống với Tử Ngọc Độc Ôn của tổ sư gia gặp được hơn một ngàn năm trước không? Hơn nữa, cho dù là cùng một loại độc, nhưng nhiều năm trôi qua, ai mà biết được nó có biến dị hay không?
Hơn nữa, nó được phát ra từ trong tay của một nữ ma đầu Cổ môn, cho dù không thay đổi, nhưng với thủ đoạn của Cổ môn, muốn nó biến dị một chút cũng không phải chuyện khó.
Sau khi mở mail, Giang Khương mở to mắt, ánh mắt quét qua nhiều lần, liền có chút buồn bã, dĩ nhiên là trong bản báo cáo không có gì thay đổi.
- Chẳng lẽ không được?
Giang Khương vuốt vuốt mi tâm, thấp giọng nói:
- Kiểm tra các triệu chứng đều giống nhau, biện chứng cũng không xảy ra vấn đề, tại sao lại không được?
Im lặng một lát, khóe miệng Giang Khương vểnh lên, sau đó lắc đầu thở dài:
Khôi phục lại tâm trạng, Giang Khương bắt đầu phân tích và nghiên cứu đơn thuốc. Tuy tin rằng vận khí sẽ không kém đến mức như thế, nhưng chuẩn bị thêm một
chút vẫn tốt hơn.
Chỉ có hai phương thuốc trước là có thể giải được loại độc này, nhưng Giang Khương lại cảm giác không đáng tin cậy, còn cần phải phân tích nhiều hơn.
Đang choáng váng phân tích, máy tính lại vang lên lần nữa.