Bởi vì ba hàng số liệu trên cùng được tô màu đỏ.
Cố gắng ức chế sự hưng phấn trong lòng, Giang Khương cẩn thận so sánh giá trị của ba dãy số, ánh mắt rốt cuộc toát lên thần sắc khó tin. Lượng độc trong máu của
ba người này đã giảm bớt 5%.
- Hữu hiệu, thật sự là hữu hiệu.
Mặc dù rất ít khi kích động, nhưng Giang Khương vẫn không nhịn được mà than lên. Hắn thật không ngờ, vốn tưởng rằng sau khi uống thuốc, phải ba bốn tiếng sau mới có kết quả, nhưng thật không nghĩ đến trong bản xét nghiệm máu thứ năm đã có kết quả rồi.
- Xem ra là trời không tuyệt đường người.
Sau khi xác nhận lại số liệu, Giang Khương thoải mái dựa lưng vào ghế. Vẻ mặt đang căng thẳng thoáng cái thoải mái hơn vài phần:
- Mình biết vận khí của mình sẽ không xui xẻo như vậy.
Mặc dù 5% không cao, nhưng nó đại diện cho dấu hiệu nhiễm độc của bệnh nhân đang giảm bớt. Lượng độc tố trong người ba bệnh nhi này liên tục tăng lên, bây giờ lại giảm xuống, đồng nghĩa với việc thuốc đã có tác dụng.
Đây chỉ là trong một buổi tối. Căn cứ theo tình huống mà phán đoán, chỉ cần duy trì sử dụng liên tục loại thuốc này, khoảng từ ba đến bốn ngày là có thể khống chế hoàn toàn, thậm chí là diệt sát loại độc này.
Cho nên, trong lúc ăn sáng, tinh thần của Giang Khương rất tốt, mà những người khác cũng như vậy.
Không ít người đã nhận được tin tức của tổ nghiên cứu dịch bệnh. Thuốc mà tổ trưởng Giang nghiên cứu ra đã có tác dụng ức chế virus. Đây là một tin tức tốt. Vốn các nhân viên đang run sợ, không biết có bị lây nhiễm hay không, lúc này tâm trạng không tốt là không được.
- Trương Nhạc, hôm qua anh trực đến 2h thôi phải không? Sau khi anh đi không bao lâu, bản báo cáo thứ năm đã bắt đầu có biểu hiện của việc virus giảm bớt. Uổng cho anh đến trễ như vậy.
Sau khi phụ họa mọi người một hai câu, Trương Mạt lại xoay người bước ra ngoài.
Sơn Trường Đại Nhân Tôn Diệu Nguyệt vừa mới thức dậy, sau khi rửa mặt liền ngồi trước bàn, bắt đầu dùng bữa sáng.
Bữa sáng của cô tương đối đơn giản, chỉ có cháo gạo hương nồng, một cái bánh bao hấp và một ly sữa bò.
Nhưng khi Tôn Diệu Nguyệt vừa mới ăn được hai muỗng cháo, Mộc Hương đã vội vàng tiến vào. Sau khi thấy cô đang ăn sáng, liền cẩn thận đứng sang một bên không lên tiếng.