Sau khi giải cơn nghiện một hồi, Lục Vân đưa Tôn Tiểu Sở trở về Tôn gia.
Vào thời khắc ly biệt, cô lại nhón mũi chân hôn Lục Vân một cái.
Lần này không phải hôn trên mặt Lục Vân, mà là trên miệng, hương thơm thanh nhã trên đôi môi thiếu nữ vươn vấn không thể tan đi.
Lục Vân đột nhiên giật mình.
Con mẹ nó! Nụ hôn đầu đời của ông đây!
Nhưng sau đó hắn lại cười khổ, mình như vậy có tính là tên thả lửa trái tim thiếu nữ không?
Không cẩn thận đã bắt cóc mất trái tim cô gái này rồi.
Nhưng nếu như vậy có thể làm Tôn Tiểu Sở tập trung học tập, Lục Vân cảm thấy mình hy sinh một chút cũng không đáng kể.
Sớm biết vậy nên bảo Tôn Tiểu Sở giới thiệu thêm mấy bạn nữ xinh đẹp cho hắn quen, như vậy cũng có thể dựng lên cho các cô một mục tiêu to lớn, chờ tương lai thi đậu trường nổi tiếng của Long Quốc thì mình cũng coi như lập một công đức.
Vì bồi dưỡng nhân tài cho tổ quốc, Vân Thiên Thần Quân thật là hao tổn tâm huyết!
Khi trở lại biệt thự Lục Nhân, Liễu Yên Nhi đang luyện yoga.
Thân thể cô rất mềm mại, bày ra tư thế chữ Mã yêu cầu cao độ, khi Liễu Yên Nhi chuẩn bị ép người lên phía trước thì Lục Vân xung phong chạy tới, "Em tới em tới, chị Yên Nhi, em tới giúp chị cho."
Nói xong hắn liền đè lại hai bên vai ngọc của Liễu Yên Nhi, giúp cô đè nửa người trên xuống, vừa thử hỏi, "Chị Yên Nhi, chị biết hiện tại chị bảy làm gì không?"
"Thế nào, cảm thấy ba bà chị này không tốt với em nên gấp không chờ nổi muốn đi gặp bà chị kia sao?" Liễu Yên Nhi vừa cầm khăn lông lau mồ hôi trên người, vừa trêu ghẹo Lục Vân.
"Hi hi, chỉ tò mò hỏi một chút mà thôi." Lục Vân cười mỉa mà nói.
Liễu Yên Nhi trừng hắn một cái, nói, "Thôi, nói cho tên không lương tâm như em cũng không sao, chị năm Sở Dao và chị bảy Lạc Ly đều thần thần bí bí, nhưng hình như chị từng nghe Lạc Ly nhắc đến, nói là đang làm việc cho bên trên, cụ thể là gì thì chị không biết.".
Quả nhiên!
Các chị đều không biết chị bảy là minh chủ khu Hoa Trung của Võ Minh, có lẽ chị bảy cảm thấy không cần thiết nên không nói cho họ biết!
Dù sao khoảng cách giữa tu võ giả và người dân bình thường vẫn có chút xa xôi. Chỉ là những người chị của mình thật là người dân tầm thường sao?
Lục Vân không khỏi có chút hoài nghi.
Chỉ sợ mỗi người bọn họ đều là đại lão che giấu thân phận, nhưng lại nghĩ đối phương là người thường?
Cứ nhìn chị Yên Nhi đi, nếu không phải mình đột nhiên trở về thì ai biết được thân phận của cô lại là một sát thủ.
Càng không cần phải nói đến chị năm Sở Dao thần thần bí bí, đến bây giờ còn không biết đang lêu lỏng ở nơi nào.
Đúng lúc này, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.
Lục Vân tưởng chị Khuynh Thành hoặc là chị Thanh Đàn trở lại, mở cửa nhìn lại thì phát hiện đó là Trương Bình và Kim Chí Thành đi theo phía sau cô ta.
"Các người tới làm gì?" Ánh mắt Lục Vân rất lạnh lùng.
Từ lần trước hai người này bày ra vỡ Hồng Môn Yến ở Tụ Hương Lâu, muốn tổn thương chị Khuynh Thành, Lục Vân đã không ưa gì bọn họ.
Trương Bình cười làm lành mà nói, "Cái kia… Tiểu Diệp Tử không có ở nhà sao?"
"Cô còn có mặt mũi gọi chị tôi là Tiểu Diệp Tử? Cả bạn cùng phòng đại học của mình mà cũng gài bẫy, cô thật đủ ác độc."
Trương Bình hối hận nói, "Tôi tới xin lỗi Tiểu Diệp Tử, lần trước tôi thật là tội đáng chết vạn lần."
"Cô biết là được rồi."
"Tôi...".
Trương Bình còn muốn nói cái gì thì Kim Chí Thành phía sau cô ta đã không kiên nhẫn, lập tức túm cô ta ra, sau đó thình thịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Lục Vân.
Phanh phanh phanh!
Không nói hai lời, dập đầu mười cái trước đã.
"Lục tiên sinh, thực xin lỗi, là tôi háo sắc mắt mù, không nên nhắm vào Lâm tiểu thư, tôi sai rồi, khẩn cầu ngài tha thứ cho tôi." Kim Chí Thành dập đầu xong thì sám hối nói.
Gần đây anh ta thật sự quá thảm, không dám tới gần phụ nữ, cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
Khó chịu nhất là, mỗi buổi tối về đến nhà không giao thuế nổi cho vợ, vì thế hai người đã cãi nhau rất nhiều lần.
Hơn nữa, Kim Chí Thành đã chạy khắp các bệnh viện lớn nhỏ của tỉnh Giang Nam, thậm chí còn đặc biệt đến kinh thành một chuyến, tìm thánh thủ nam khoa nổi tiếng nhất xem bệnh cho mình, nhưng đều không có hiệu quả.
Rơi vào đường cùng, Kim Chí Thành chỉ có thể da mặt dày tới khẩn cầu Lục Vân tha thứ, bởi vì anh ta biết chỉ có Lục Vân mới chữa khỏi bệnh của mình được.
Lục Vân vốn không muốn phản ứng Kim Chí Thành, nhưng Kim Chí Thành lập tức lấy ra một xấp văn kiện, nói, "Lục tiên sinh, đây là hợp đồng quyền chuyển nhượng tập đoàn Kim thị, tôi bằng lòng chuyển dời không điều kiện tất cả cổ phần trên tay mình vào danh nghĩa của Lâm tiểu thư, chỉ hy vọng Lục tiên sinh có thể tha cho tôi một lần."
"Chuyển dời tất cả cổ phần vào danh nghĩa của chị tôi?".
"Đúng, tất cả!" Kim Chí Thành gật đầu thật mạnh.
Anh ta không muốn tiếp tục chịu đựng đau khổ này, chỉ cần Lục Vân có thể giúp mình khôi phục thì dù đưa hết toàn bộ tập đoàn Kim thị, anh ta cũng không tiếc.
Lục Vân trầm mặc.
Vài ngày trước đó, chị Khuynh Thành vẫn luôn nghĩ cách khai thác thị trường tỉnh thành bên kia, nếu có thể nhận lấy tập đoàn Kim thị thì thật sự là một điểm đột phá rất lớn.
Nhưng vấn đề rất lớn trước mắt chính là, có lẽ không xử lý tốt được Diệp gia ở tỉnh thành.
Gần đây Lục Vân có nghe chị Khuynh Thành oán giận nói hình như thị trường mỹ phẩm dưỡng da Giang Thành đã bị đánh sâu vào, mà nguồn gốc là một ít công ty mỹ phẩm dưỡng da tỉnh thành.
Lục Vân hoài nghi là Diệp gia đang âm thầm tạo áp lực, chỉ cần nắm giữ thị trường của tập đoàn Khuynh Thành ở Giang Thành, làm chị Khuynh Thành cùng đường thì cuối cùng chỉ có thể xin Diệp gia giúp đỡ, như vậy vợ chồng Diệp Hướng Vinh sẽ đạt được mục đích.
Nếu thật là như vậy, chỉ sợ dù mở ra điểm đột phá là tập đoàn Kim thị thì Diệp gia cũng sẽ âm thầm làm khó dễ.
Trải qua một hồi nghiêm túc tự hỏi, Lục Vân vẫn quyết định đi thử thái độ của Diệp gia trước, vì thế nói với Kim Chí Thành, "Tôi có thể giúp anh trị bệnh, anh cũng có thể giữ lại tập đoàn Kim thị, nhưng con đường tiêu thụ của công ty các anh phải mở ra vô điều kiện cho tập đoàn Khuynh Thành."
Kim Chí Thành vui mừng quá đỗi mà nói, "Cảm ơn Lục tiên sinh!"