Bệnh của Kim Chí Thành không khó trị. Nói đúng ra đây căn bản không phải là bệnh nhưng huyệt đạo của anh ta đã bị Lục Vân phong bế nên mỗi khi máu tụ lại, anh ta sẽ cảm thấy vô cùng đau đớn.
Đây là lý do tại sao dù Kim Chí Thành đã đi gặp rất nhiều bác sĩ nổi tiếng nhưng không một ai trong số họ có thể chẩn đoán anh ta mắc bệnh gì.
Lục Vân ấn thêm một châm để mở các huyệt đạo bị phong bế và các cơn đau cứ thế biến mất.
Kim Chí Thành vô cùng biết ơn còn Trương Bình cũng không còn mặt mũi nào ở lại thêm nữa.
Hai người vừa rời đi chưa được bao lâu thì Diệp Khuynh Thành quay trở lại. Cô cúi người cởi đôi giày cao gót, đặt lên kệ để giày ở cửa và xỏ một đôi dép màu hồng.
Lục Vân cũng không có ý định che giấu bất cứ chuyện gì nên hắn lập tức nói với cô về chuyện Kim Chí Thành.
Sau khi nghe xong, Diệp Khuynh Thành không lộ ra chút kinh ngạc nào, trái lại khóe miệng có chút chua xót nói: “Gần đây, các nhãn hiệu chăm sóc da khác nhau đang đổ vào thị trường Giang Thành. Nếu như chúng ta không còn giữ được thị trường gốc của mình thì làm sao đủ sức phát triển thị trường ở tỉnh đây?”
Diệp Khuynh Thành thật sự rất chán nản.
Lục Vân do dự một lúc, sau đó đột nhiên nghĩ đến điều gì đó và hỏi: “Chị Khuynh Thành, tại sao chúng ta luôn tìm đến các nhà phân phối mà không phải các nhà phân phối tự đến tìm chúng ta?”
“Mọi chuyện không dễ như vậy đâu.”
Diệp Khuynh Thành lắc đầu nói: “Hiện tại có rất nhiều nhãn hiệu chăm sóc da ở Trung Quốc nên nếu như sản phẩm của chúng ta không thể đánh bại các nhãn hiệu cùng loại khác thì các nhà phân phối sẽ không chủ động tìm đến bởi vì bọn họ có nhiều sự lựa chọn.”
Trước đây, tập đoàn Khuynh Thành chỉ là một công ty nhỏ ở Giang Thành. Các sản phẩm được phát triển chỉ có thể nói là khá khả quan. Công ty chỉ thực sự bứt phá sau khi có những đơn đặt hàng khổng lồ từ Nam Giang Vương và những người khác. Tuy nhiên so với các sản phẩm chăm sóc da cùng loại, khả năng cạnh tranh sản phẩm của tập đoàn Khuynh Thành không nổi bật.
“Hóa ra đây là căn nguyên của vấn đề.”
Lục Vân vỗ đầu, nghĩ rằng mình đúng là đầu gỗ. Rõ ràng hắn nắm trong tay rất nhiều công thức Trung y nhưng lại quên đưa cho chị Khuynh Thành.
Nói thẳng ra, công thức của các sản phẩm chăm sóc da thực ra chỉ là một trong những công thức của Trung y.
Lục Vân có rất nhiều công thức như vậy.
Liếc nhìn chiếc cổ thiên nga trắng như tuyết và thon thả của chị Khuynh Thành, Lục Vân chủ động ấn vai và cổ của cô, cười nói: “Chị, chị cứ tin vào em. Em nhất định sẽ tạo cho chị một bất ngờ cực lớn.”
Diệp Khuynh Thành cũng không để ý lắm mà chỉ nhắm mắt lại và hưởng thụ sự xoa bóp của Lục Vân. Mặc dù vai và cổ của cô không còn đau nhức nhưng vì kỹ thuật xoa bóp của Lục Vân rất tốt nên mỗi khi được xoa bóp, cô sẽ cảm thấy rất thoải mái. Sắc mặt của Diệp Khuynh Thành trở nên hồng hào hơn hẳn.
“Tiểu Lục Vân, ngày mai em cùng chị…Em cùng chị đi ăn cơm với ba mẹ nhé!”
Khi nhắc đến hai từ “ba mẹ”, giọng điệu của cô có hơi lúng túng, có vẻ như cô vẫn chưa quen với nó.
Mấy ngày này, Diệp Khuynh Thành vẫn luôn tiếp xúc với vợ chồng Diệp Hướng Vinh vì dù sao bọn họ cũng là ba mẹ ruột của cô. Chỉ cần bọn họ không ép cô từ bỏ cuộc sống hiện tại thì cô vẫn rất vui vẻ trò chuyện với bọn họ.
Lục Vân sửng sốt nói: “E rằng đây không phải là ý của bọn họ?”
“Đây là ý của chị.” Diệp Khuynh Thành nói.
Ý định ban đầu của vợ chồng Diệp Hướng Vinh hẳn là muốn Diệp Khuynh Thành tới đó một mình nhưng Diệp Khuynh Thành quyết định đưa Lục Vân đi cùng chỉ để bày tỏ thái độ với bọn họ rằng cô có thể nhận họ làm ba mẹ nhưng cô cũng không muốn từ bỏ cuộc sống hiện tại của mình.
Ngày hôm sau, Diệp Hướng Vinh và vợ đã ngồi đợi trong phòng riêng trong một khách sạn cao cấp ở tỉnh.
Cùng đi với họ còn có một chàng thanh niên lịch sự nhã nhặn..
Chàng thanh niên tên là u Dương Minh Hạo, anh ta vừa đi du học ở Nhật Bản về.
u Dương gia và Diệp gia là bạn lâu năm. Vì thế vợ chồng Diệp Hướng Vinh rất thích anh chàng này. Họ nhân cơ hội này giới thiệu anh ta với Diệp Khuynh Thành.
“Minh Hạo, đợi khi nào Khuynh Thành đến, con phải biểu hiện thật tốt nhé.” Khương Lam nói.
u Dương Minh Hạo gật đầu, trong lòng anh ta có chút chờ mong. Vì cả hai vợ chồng Diệp Hướng Vinh đều trông rất đẹp nên đoán chừng cô con gái xa cách hơn 25 năm của bọn họ cũng không kém.
Ba người đợi một lúc, cuối cùng người phục vụ cũng dẫn Diệp Khuynh Thành vào.
Ánh mắt của u Dương Minh Hạo đột nhiên sáng lên.
Khi còn học ở Nhật Bản, anh ta đã từng quen rất nhiều phụ nữ ở đó. Mặc dù bọn họ ngoan ngoãn nhưng anh ta luôn cảm thấy thiếu gì đó.
Hôm nay khi nhìn thấy Diệp Khuynh Thành, khí chất lạnh lùng cộng thêm gương mặt xinh đẹp đó khiến u Dương Minh Hạo lập tức mê mẩn, trong lòng anh ta không khỏi rung động.
Vợ chồng Diệp Hướng Vinh rất vui khi nhìn thấy vẻ mặt của u Dương Minh Hạo. Điều đó chứng tỏ u Dương Minh Hạo rất hài lòng với ngoại hình của con gái bọn họ.
Có điều điều này cũng nằm trong dự liệu của bọn họ.
Khương Lam vội vàng đứng dậy đi tới chỗ Diệp Khuynh Thành, cười nói: “Khuynh Thành, con tới rồi…”
Nhưng vừa mới nói được mấy câu, thanh âm và nụ cười của bà lập tức đông cứng lại. Bởi vì sau khi nhìn thấy phía sau Diệp Khuynh Thành còn có một bóng người khác đi theo vào chính là Lục Vân khiến Khương Lam không vui.
“Cậu tới đây làm gì?”
Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt của Khương Lam trở nên lạnh lùng. Bà nhìn chằm chằm Lục Vân với vẻ không vui.
Lục Vân còn chưa kịp nói gì thì Diệp Khuynh Thành đã nói thay hắn: “Chính con bảo Tiểu Vân tới đây cùng con.”
“Khuynh Thành, như vậy không hay lắm. Hôm nay cả nhà chúng ta ăn cơm với nhau, cậu ta là người ngoài…”
Khương Lam đã coi u Dương Minh Hạo là người nhà của mình từ lâu, vì thế bà không do dự sử dụng từ “cả nhà”. Không ngờ Diệp Khuynh Thành lại cắt ngang lời bà, nói: “Tiểu Lục Vân là người nhà của con. Nếu như mẹ không chào đón em ấy thì chúng con sẽ đi ngay.”
Khi Diệp Khuynh Thành bước vào phòng riêng và nhìn thấy u Dương Minh Hạo, cô đã đoán được ngay ý định của vợ chồng Diệp Hướng Vinh và cảm thấy không hài lòng.
Khi thấy thái độ không tốt của Khương Lam đối với Lục Vân, Diệp Khuynh Thành nghĩ rằng mình có thể quay người rời đi ngay lập tức.
“Khuynh Thành, là mẹ sai, con đừng giận. Mẹ đồng ý để cậu ta ở lại có được không?”
Thấy Diệp Khuynh Thành xoay người định rời đi, Khương Lam vội tiến lên nắm lấy cánh tay cô và xin lỗi.
Chữ “mẹ” vang lên dường như chạm đến nơi mềm yếu nhất trong lòng Diệp Khuynh Thành, toàn thân cô run lên.
Sau khi do dự một chút, cô gật đầu nói: “Chúng con có thể ở lại ăn cơm nhưng mẹ không được nhắm vào tiểu Lục Vân nữa, càng không được phép nói xấu em ấy.”