Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 1111



Chương 1133

Đương nhiên cũng có một tình huống khác, là con trai lão ta không xảy ra chuyện khi giành Huyền Hỏa đỉnh, mà gặp nạn trước khi gặp được Huyền Hỏa đỉnh.

Nhưng khả năng này không lớn.

Không thể nói rằng con trai lão ta và lão già quỷ đều gặp nạn cùng một khoảng thời gian như vậy được.

Chu Cao Phong cũng tự hiểu, rất có thể ở Đan Dương tông có đáp án cho việc con trai mình tử vong.

Nhất là Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh.

Nếu như Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh về tới Đan dương tông, vậy gần như có thể xác định được, Chu Vũ chết chắc chắn có liên quan đến người đem Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh về Đan Dương tông.

Cho nên Chu Cao Phong mới hỏi như thế.

Lữ Khinh Nga trả lời: “Quả thực hôm đó tôi và Cốc Thanh Sơn có nói về vấn đề này, chỉ là Cốc Thanh Sơn nói sau khi người của họ xuống núi thì đánh mất khí tức của Huyền Hỏa đỉnh, tới giờ còn chưa tìm được.”

“Đến giờ còn chưa tìm được?”

Vẻ mặt Chu Cao Phong đầy nghi ngờ.

Không tìm được Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh nghĩa là xung đột không xảy ra lúc tranh giành Huyền Hỏa đỉnh.

Lẽ nào Chu Vũ và lão quỷ thật sự gặp nạn vì chuyện khác?

Đương nhiên Chu Cao Phong không tin.

Lữ Khinh Nga liếc nhìn lão ta, nói: “Tôi nhắc lại y nguyên lời của Cốc Thanh Sơn, nếu như Chu gia chủ không tin, có thể đến Đan Dương tông hỏi thử.”

Chu Cao Phong lắc đầu nói: “Bà Lữ hiểu nhầm rồi, không phải tôi không tin bà, chỉ là không tin Cốc Thanh Sơn, tôi nghi ông ta đang che giấu chuyện gì đó.”

Sao lão ta lại không muốn đến Đan Dương tông chứ? Nhưng quá phí công!

Nếu như Cốc Thanh Sơn thật sự muốn giấu diếm thì đi bao nhiêu lần cũng không có tác dụng.

Cũng không thể đánh người ta chứ?

Không tính đến đại trận hộ sơn của Đan Dương tông, không phải trước kia từng nói Đan Dương tông đột nhiên có một vị cường giả đầu trọc sao, đến cả Ông Chính Nguyên cũng bị đánh bại, Chu Cao Phong làm gì còn cách nào.

Lão ta hết cách rồi, mới đành phái Chu Lưu ra để tìm người ở Giang Nam.

Lữ Khinh Nga cũng trầm ngâm.

Đương nhiên bà cũng hoài nghi Cốc Thanh Sơn đang nói dối, nhưng cũng chỉ là nghi ngờ, người ta không nói, mình cũng không chắc chắn được.

Ánh mắt Chu Cao Phong hơi nặng nề, đột nhiên nói: “Tôi đã phái người đến Giang Nam điều tra, được một thời gian rồi, chỉ là tạm thời chưa có thu hoạch.”

“Giang Nam ư?” Vẻ mặt Lữ Khinh Nga kinh ngạc: “Ý của ông là, cậu ấm nhà ông xảy ra chuyện ở tỉnh Giang Nam ư?”

“Tôi tìm một vị đạo trưởng đạo pháp cao thâm, điều tra về khí tức của con trai tôi, nó biến mất ở tỉnh Giang Nam, cả người trong tộc mà tôi phái đi bảo vệ nó cũng biến mất ở đó.”

Lữ Khinh Nga im lặng một lúc, chỉ có thể an ủi: “Tuy rằng tỉnh Giang Nam không lớn, nhưng cứ đi thăm dò như thế chẳng khác nào ruồi không đầu, không có thu hoạch gì cũng là chuyện bình thường.”

“Mặc dù không có kết quả nhưng lại tình cờ gặp được một người.” Chu Cao Phong đột nhiên nói.

“Ai?”