Chân khí của tu luyện giả được ngưng tụ dựa vào thể chất cá nhân của người đó. Thể chất của mỗi người không giống nhau, vậy nên cho dù cả hai đều là tu luyện giả thì chân khí cũng sẽ có sự khác biệt.
Nói cách khác, không thể xuất hiện hai chiếc lá giống y hệt nhau trên thế giới.
Thế nhưng Lục Vân lại cảm thấy chân khí mà Liễu Yên Nhi ngưng tụ ra hoàn toàn phù hợp với thuộc tính của mình.
Là trùng hợp?
Hay là tất yếu?
Lục Vân không chắc nhưng hắn cũng đã phát hiện ra một niềm vui bất ngờ thông qua phương pháp niệm nội. Không biết từ lúc nào trong đan điền của hắn xuất hiện một vật thể giống như sỏi, trong suốt như pha lê.
Đây không phải là một viên sỏi. Nó giống như kim đan của tu luyện giả Kim Đan kỳ. Nói chính xác, đây là một viên kim đan giả, bởi vì nó không phải do Lục Vân tự ngưng tụ ra.
Rốt cuộc nó có tác dụng gì…
Lục Vân đang cố gắng di chuyển viên kim đan giả. Giây tiếp theo, đột nhiên Liễu Yên Nhi nói: “Ủa? Còn chân khí thật sự mà chị ngưng tụ ra đâu rồi? Tiểu Lục Vân, em có thấy chân khí thực sự của chị đã đi đâu không?”
Chỉ thấy luồng khí xanh nhạt hiếm có trên đôi bàn tay ngọc ngà đã biến mất.
Lục Vân cố gắng đè trái tim đang đạp điên cuồng của mình lại, nói: “Chị thử ngưng tụ lại một lần nữa xem.”
Liễu Yên Nhi không còn cách nào khác đành phải cuộn đôi chân trắng nõn đang mặc quần jeans siêu ngắn lại để ngưng tụ chân khí.
Thiên phú của cô ấy thật sự đáng nể.
Chưa đầy mười phút sau, cô ấy đã ngưng tụ lại được một tia chân khí. Cô ấy khoe khoang với Lục Vân: “Em nhìn xem, chị lại ngưng tụ được chân khí rồi. Xem lần này mày có thể chạy đi đâu…A a a, vì sao chân khí của chị lại biến mất rồi?”
Liễu Yên Nhi lại hét lên.
Lục Vân ngỡ ngàng.
Cuối cùng hắn cũng đã kiểm chứng được viên kim đan giả trong cơ thể hắn có liên quan tới đan điền của Liễu Yên Nhi. Chỉ cần hắn có thể dịch chuyển được viên kim đan giả này thì hắn có thể đoạt lấy chân khí của Liễu Yên Nhi…Dùng cho riêng mình.
Ha ha…
Như vậy chẳng phải chỉ cần hắn thu thêm nhiều học trò thì hắn có nguồn chân khí vô hạn sao?
Đây chính là một kỳ tích!
Đột nhiên Lục Vân nhớ ra lão đạo sĩ từng nói với hắn rằng Vô Danh Thần Công chính là dành riêng cho hắn. Lúc đầu, Lục Vân còn tưởng rằng cơ thể mình không thích hợp tu luyện Vô Danh Thần Công nhưng cho đến tận bây giờ, hắn mới nhận ra rằng nó thực sự dành riêng cho mình.
“Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Chân khí lại biến mất, đúng là điên rồ!”
Liễu Yên Nhi vô cùng chán nản.
Lục Vân chỉ có thể an ủi cô ấy: “Đây là hiện tượng bình thường thôi. Khi em mới bắt đầu tu luyện, chân khí cũng bị biến mất vài lần do em không đủ khả năng kiểm soát chân khí của mình.”
“Có thật không?”
“Thật ạ!”
Lục Vân gật đầu khẳng định.
Lúc này, Liễu Yên Nhi mới lấy lại tự tin. Cô ấy khoanh chân ngồi lại, tập trung tinh thần và lẩm bẩm trong miệng: “Để xem lần này mày còn chạy được nữa không!”
Lục Vân không làm phiền cô ấy nữa.
Hắn quay người đi tìm chị bảy, Lạc Ly.
“Chị bảy, chị có muốn trở thành tu luyện giả không? Em có thể dạy chị.”
Lục Vân chớp mắt nói.
Hắn cần kiểm chứng xem tình trạng này ảnh hưởng tới tất cả mọi người hay là chỉ ảnh hưởng tới Liễu Yên Nhi.
“Thằng nhóc thối, em có lòng tốt vậy sao?”
Sự cảnh giác của Lạc Ly tăng cao, cô nhìn chằm chằm Lục Vân với vẻ nghi ngờ: “Chị nói cho em biết, chị không dễ bị lừa như chị ba. Em không thể lừa chị được đâu!”
“À…Chị bảy, chẳng lẽ trong lòng chị em không đáng tin thế ư?”
“Hừ, đương nhiên rồi. Kể từ ngày em ném chị xuống hồ. em đã đánh mất lòng tin của chị rồi. Mau tránh xa chị ra một chút!”
Trong khi nói chuyện, Lạc Ly còn vươn tay búng nhẹ lên trán của Lục Vân.
“Quả nhiên là cọp cái.”
Lục Vân lẩm bẩm, hắn không thể đắc tội với chị bảy nên đành chạy trốn khỏi hiện trường. Hắn tìm thấy chị hai Lâm Thanh Đàn, cười nói: “Chị hai, chị có muốn…”
“Không muốn!”
Lục Vân còn chưa kịp nói hết câu thì Lâm Thanh Đàn đã từ chối hắn.
Lục Vân đau khổ nói: “Chị hai, em còn chưa nói xong mà, tại sao chị lại từ chối em? Chị vẫn là chị hai dịu dàng chu đáo của em đấy chứ?”
“Em tự xem đi!”
Lâm Thanh Đàn lười nói những điều vô nghĩa, vì thế cô ấy đưa điện thoại tới trước mặt Lục Vân và yêu cầu hắn tự đọc.
Chỉ thấy Lạc Ly gửi một tin nhắn vào nhóm chung: “Các chị em chú ý, tiểu Lục Vân là một kẻ dối trá. Nếu như em ấy nói rằng muốn hướng dẫn mọi người tu luyện thì đừng tin. Chị ba vừa bị em ấy lừa rồi! Phẫn nội!! Phẫn nộ!!”
Khi nhìn thấy tin nhắn này, sắc mặt của Lục Vân tối sầm lại. Đúng là chị gái tốt, vừa quay về đã phá hủy hình tượng của em trai.
Tuy nhiên đây vẫn chưa phải là điều tồi tệ nhất, những tin nhắn sau đó của người chị gái bên cạnh mới thực sự khiến hắn đau lòng.
Lâm Thanh Đàn: “Đúng vậy, em ấy chính là đồ tồi. Chị vừa gặp em ấy xong!”
Diệp Khuynh Thành: “Em bảy, em đã biết rõ bộ mặt thật của tiểu Lục Vân rồi sao? Xem ra bí mật này không còn giữa được nữa!”
Vương Băng Ninh: “A, hóa ra tiểu Lục Vân vẫn còn sống. Em sẽ lập quay về Long quốc kiểm tra xem có còn vết bớt không!”
Tiêu Thấm: “Hu hu hu, em cũng muốn quay lại nhưng công ty lại không cho em đi. Đúng là phiền phức!”
Liễu Yên Nhi: “Em cần phải chuẩn bị tâm lý. Bây giờ tiểu Lục Vân trở nên hư hỏng, lúc nào cũng nghĩ tới việc lợi dụng người khác, lại còn gọi mình là tu luyện giả, đúng là quá giả tạo!”
Lục Vân thấy chị hai nói vậy thì vô cùng tức giận. Mới mở mắt ra đã nói bậy bạ, chẳng lẽ chị ấy không thấy cắn rứt lương tâm sao?
Hơn nữa, mấy người còn không nghiêm túc tu luyện, lại còn thời gian để tán gẫu nữa sao?
Thật sự quá đáng!
Cuộc trò chuyện vẫn được tiếp diễn. Lục Vân không thấy chị năm Sở Dao đâu nhưng lại nhận được lời mời gọi video nhóm.
Lục Vân dứt khoát từ chối.
Vương Băng Ninh: “Chị hai, tại sao chị lại từ chối lời mời gọi video nhóm của em? Có phải chị đang gặp tiểu Lục Vân đúng không?”
Lâm Thanh Đàn giật điện thoại và gửi một tin nhắn: “Không phải chị, là tiểu Lục Vân từ chối tham gia. Hắn nói muốn giữ bí mật cho đến khi các em quay lại…”