Hơn nữa, không một ai dám bắt chước và không một ai có thể bắt chước được!
Em trai của Minh chủ Vũ Minh ở Trung Quốc lại là Vân Thiên Thần quân!
Thời khắc này, dũng khí của Cố Trường Hưng gần như tan vỡ. Vừa nhìn thấy Thiên Sáp Lệnh, anh ấy liền khuỵu xuống đất.
Trong khi đó.
“Bái kiến Vân Thiên Thần quân!”
“Bái kiến Vân Thiên Thần quân!”
“Bái kiến Vân Thiên Thần quân!”
Tất cả chấp pháp tại căn cứ Vũ Minh ở khu vực Đông Hải lần lượt quỳ xuống, thanh âm vang trời vì phấn khích.
Rất nhiều người mơ ước được nhìn thấy khuôn mặt của Vân Thiên Thần quân nhưng lại có rất ít người từng được nhìn thấy khuôn mặt thực sự của Vân Thiên Thần quân. Bởi vì trong quá khứ, mỗi lần Vân Thiên Thần quân xuất hiện trước mặt mọi người đều đeo mặt nạ đầu rồng nên bọn họ chỉ trông thấy dáng vẻ kiêu ngạo.
Hôm nay, cuối cùng bọn họ đã gặp được vị thần chí tôn thần bí của Long quốc, Vân Thiên Thần quân.
Làm sao bọn họ không thể vui mừng cho được?
Bọn họ vui mừng tới nỗi trái tim như sắp nổ tung!
“Tội nhân Cố Trường Hưng, bái kiến Vân Thiên Thần quân!”
Thân thể Cố Trường Hưng run rẩy kịch liệt. Anh ấy không dám nóng nảy, toàn thân bị bao trùm bởi cảm giác sợ hãi. Cuối cùng, anh ấy chỉ có thể dập đầu xuống đất, cầu xin Thần quân tha thứ.
Hàn Khải thậm chí còn hơn thế.
Khởi nguồn của mọi chuyện là từ ông ta.
Ông ta không ngờ người đứng ra bênh vực Khương gia lại là Vân Thiên Thần quân! Ông ta cũng không bao giờ tưởng tượng được người ban hành lệnh bắt giữ cấp SSS lại là Vân Thiên Thần quân!
Tội này cho dù diệt cửu tộc cũng không cách nào bù đắp được!
Hàn Khải cảm thấy hô hấp đình trệ, đại não thiếu dưỡng khí. Cuối cùng vì quá kinh sợ mà ngất đi, toàn thân ông ta tái nhợt như tờ giấy giống như bị rút cạn máu.
“Tiểu Lục Vân, em…”
Lạc Ly cũng sửng sốt, trên khuôn mặt xinh đẹp đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là kinh hãi và cuối cùng biến thành vui sướng mãnh liệt. Trong nháy mắt, đôi mắt đẹp trở nên ướt át.
Vì quá xúc động.
Thân thể mỏng manh khẽ run lên.
Em trai yêu dấu của cô, Lục Vân đã trở lại sau 15 năm vắng bóng và trở thành vị anh hùng vô song của Long quốc - Vân Thiên Thần quân.
Thật là một niềm vui bất ngờ!
Sự kinh ngạc và hưng phấn trong lòng Lạc Ly không cách nào diễn tả được, cô chỉ có thể cùng cặp thỏ trắng dao động kịch liệt bày tỏ cảm xúc của mình.
“Lạc Ly, Minh chủ của căn cứ Vũ Minh tại Trung Quốc bái kiến Vân Thiên Thần quân!”
Lạc Ly định quỳ xuống nhưng Lục Vân vội ôm cô, cười nói: “Chị bảy, mặc dù em là Vân Thiên Thần quân nhưng vẫn là em trai Lục Vân của chị. Làm sao chị có thể quỳ xuống trước mặt em được?”
“Không được, đây là quy tắc của Vũ Minh!”
Mặc dù Vân Thiên Thần quân không thuộc hệ thống Vũ Minh nhưng toàn bộ Vũ Minh ở Long quốc đều cúi đầu trước mặt hắn bởi vì mọi người đều biết rằng nếu như không có Vân Thiên Thần quân thì sẽ không có một Vũ Minh ổn định như hiện nay.
Lạc Ly khăng khăng muốn bái.
Lục Vân bất đắc dĩ, đột nhiên hai mắt lóe lên, ghé sát bên tai Lạc Ly và nhỏ giọng nói: “Chị bảy, em thấy thay vì bái em, chi bằng sau này đi vệ sinh, chị quên khóa cửa vài lần là được, ha ha…”
“……”
Thanh âm này lập tức khiến hai má Lạc Ly nóng bừng. Hình tượng Vân Thiên Thần quân cao lớn uy nghiêm trong cô nháy mắt sụp đổ.
Quả nhiên vẫn là tên khốn vô đạo đức đó.
Dưới tình huống này, không thể nói như vậy ở nơi khác được sao?
Đây là nơi công cộng, nếu như để người khác nghe được thì sẽ tổn hại đến uy danh của Vân Thiên Thần quân!
Lạc Ly cắn đôi môi đỏ mọng và lườm Lục Vân, sâu đó cảnh giác nhìn xung quanh. Sau khi xác nhận không có ai nghe thấy lời nói của Lục Vân, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Thực ra cô làm sao biết giờ phút này, đám Cố Trường Hưng đang quỳ rạp trên mặt đất, toàn thân bị bao trùm bởi nỗi sợ hãi, đầu óc quay cuồng cho nên làm gì có tâm tình nghe lén xem hai người họ nói gì.
Hơn nữa, cho bọn họ trăm cái gan cũng chẳng dám!
Cuối cùng, Lạc Ly vẫn không quỳ bái.
Lục Vân thu lại vẻ mặt không đứng đắn, đi tới trước mặt Cố Trường Hưng và nói: “Cố Trường Hưng, anh có phản đối gì với câu nói vừa rồi của tôi với hai người không?”
“Tội nhân Cố Trường Hưng, cảm tạ Thần quân đã không giết!”
Cố Trường Hưng làm sao dám phản đối, đắc tội với Vân Thiên Thần quân là tội lớn nhưng Lục Vân không nói giết, cũng không nói ném anh ấy vào ngục mà chỉ giáng chức anh ấy.
Lục Vân gật đầu và bỏ qua cho Cố Trường Hưng.
Hắn tin vào mệnh lệnh của mình, Cố Trường Hưng cũng không có gan không tuân theo. Còn thực hiện như thế nào, Lục Vân lười quan tâm.
Lục Vân nhìn Lạc Ly và hỏi: “Chị bảy, chị không ở lại Trung Quốc mà lại tới đây làm gì?”
“Bởi vì người biến dị.”
Giờ phút này, tâm tình của Lạc Ly đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Cô cũng không còn ngạc nhiên như khi mới phát hiện ra Lục Vân là Vân Thiên Thần quân, có vẻ như cô đã trở lại trạng thái bình thường. Bởi vì cho dù Lục Vân đạt được bao nhiêu thành tựu thì cô vẫn là chị bảy của hắn.
Nếu như vì chuyện này mà mối quan hệ giữa hai bên trở nên ngại ngùng thì Lạc Ly thà không biết rằng tiểu Lục Vân là Vân Thiên Thần quân nào đó còn hơn.”
Một điều nữa là mới đầu Lạc Ly rất ngạc nhiên khi mới biết Lục Vân là tu luyện giả.
Hiện tại nghĩ lại, nếu như tiểu Lục Vân là tu luyện giả thì tại sao hắn không thể là Vân Thiên Thần quân?
Nghĩ vậy, cô lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Nhưng bây giờ khi nói về người biến dị, vẻ mặt của Lạc Ly lại trở nên nghiêm túc.
“Không biết người biến dị kia tới từ đâu. Lần đầu tiên gây án là ở Trung Quốc. Đến khi bọn chị phát hiện ra, người biến dị đã gây án mấy lần rồi. Lần này trốn tới Đông Hải, tên đó đã giết 3 người. Thật sự đau đầu quá!”
Hóa ra đây là lý do chị bảy đến Đông Hải.
Lục Vân suy nghĩ một lúc, sau đó đi đến chỗ Cố Trường Hưng và nói: “Việc giáng chức tính sau. Tạm thời, ông cứ tiếp tục làm Minh chủ của Vũ Minh ở Đông Hải và hỗ trợ chị gái tôi bắt người biến dị.”
Lục Vân vẫn biết điều gì nên ưu tiên. Tại thời điểm quan trọng này, vấn đề người biến dị cần phải được giải quyết trước cho nên việc thay đổi vị trí trong nội bộ lúc này là không thích hợp.”
“Tuân mệnh!” Cố Trường Hưng cung kính nói.
Đôi mắt đẹp của Lạc Ly đột nhiên sáng lên, cô nói: “Tiểu Lục Vân, không phải em là tu luyện giả sao? Chỉ cần lần bắt giữ này, em đi cùng chị thì người dị hung dữ đó chắc chắn sẽ không chạy thoát được.”