Những người xem xung quanh hả hê vẫn chưa giải tán, tất cả bọn họ đều đang chờ phán quyết của Vũ Minh dành cho Khương gia.
Tính toán thời gian, hẳn là đủ để các chấp pháp của Vũ Minh đi tới đi lui.
Tại sao mãi vẫn chưa thấy ra?
Mọi người đều nóng lòng muốn tận mắt chứng kiến sự diệt vong của Khương gia ở Kim Lăng. Đây nhất định là một thời khắc lịch sử có thể ghi vào sử sách về những biến cố của các thế gia ở Kim Lăng.
Cuối cùng, sau một lúc chờ đợi, một người đàn ông mặc trang phục hộ pháp của Vũ Minh đã đi ra.
Đây không phải là Dương hộ pháp sao?
Mọi người đều tỏ vẻ khó hiểu.
Hai chấp pháp phụ trách bảo vệ Khương gia lập tức cung kính tiến lên nói: “Dương hộ pháp, bọn thuộc hạ được Hàn hộ pháp hạ lệnh để mắt tới Khương gia. Cho tới nay, chưa một ai trốn thoát được.”
Dương hộ pháp gật đầu, đi qua hai người chấp pháp đến trước mặt Khương Chính Hồng rồi hỏi: “Ông chính là Khương Chính Hồng phải không?”
“Vâng, hồi bẩm Hộ pháp đại nhân, tôi là Khương Chính Hồng.”
Khương Chính Hồng trả lời với giọng nói già nua run run, vẻ mặt cũng đầy sợ hãi.
Dương hộ pháp nhìn ông ấy đầy ẩn ý, nói: “Khương Chính Hồng, thay mặt cho Vũ Minh ở Đông Hải, tôi đến đây để thông báo kết quả của trận tỷ thí võ thuật này.”
Công bố kết quả trận tỷ thí?
Bao gồm cả Khương Chính Hồng, mọi người đều sửng sốt.
Không phải nên đưa ra phán quyết tội của Khương gia sao, sao lại trở thành công bố kết quả trận tỷ thí rồi?
Hầu như trong lòng mọi người đều chắc chắn rằng trận tỷ thí võ thuật này, phần thắng sẽ thuộc về Hầu gia. Tuy nhiên sau đó ở bên Khương gia, có một Lục Vân táo bạo bất ngờ nhảy ra, hoàn toàn chọc giận Vũ Minh.
Do đó, trọng tâm của trận tỷ thí này đã chuyển sang phiên tòa xét xử Lục Vân và Khương gia.
Thế nhưng khi Dương hộ pháp tới lại không hề có ý định công bố phán quyết dành cho Khương gia như thế nào mà lại công bố kết quả của trận tỷ thí. Điều này đã lập tức kéo sự chú ý của mọi người quay về điểm xuất phát ban đầu.
Vì thế, nó đã khiến mọi người cảm thấy mơ hồ.
Khương Chính Hồng cũng mơ hồ như vậy.
Lúc này, Dương hộ pháp lớn tiếng nói: “Sau khi Vũ Minh khu vực Đông Hải bàn bạc kỹ càng, kết quả cuối cùng của trận tỷ thí liên quan đến vận mệnh của hai gia tộc này đó là Khương gia thắng. Còn nữa, lệnh cho Hầu gia giao nộp 90% tài sản của gia tộc và rời khỏi Kim Lăng trong vòng ba ngày, nếu không cả gia tộc sẽ phải đối mặt với sự trừng phạt nghiêm khắc của Vũ Minh.”
Ngay khi nghe xong kết quả, giây phút đó, toàn bộ không gian trở nên tĩnh lặng.
Tất cả mọi người đều sững sờ, tựa hồ còn chưa kịp hoàn hồn sau màn đảo ngược bất ngờ này.
Khương gia thắng?
Khương Chính Hồng cũng sửng sốt một hồi lâu, ông ấy run rẩy nói: “Hộ pháp đại nhân, ý của ngài là sao? Khương gia chúng tôi không cần phải chịu phạt? Và chúng tôi thậm chí còn nhận được 90% tài sản của Hầu gia?”
Dương hộ pháp gật đầu nói: “Quả thực là vậy.”
Ầm!
Lòng mọi người chợt run lên.
Vừa rồi khi nghe Dương hộ pháp công bố kết quả, bọn họ còn tưởng rằng mình nghe lầm nhưng Dương hộ pháp lại gật đầu lần thứ 2 như khẳng định đáp án.
Bọn họ không hề nghe lầm.
Khương gia không những không bị trừng phạt mà còn tước đoạt 90% tài sản của Hầu gia. Như vậy địa vị bá chủ của Khương gia ở Kim Lăng càng thêm vững chắc!
Rốt cuộc cái quái gì đang xảy ra vậy?
Trong lòng mọi người dậy sóng.
Khương Chính Hồng vẫn không thể tin nổi hỏi: “Dương hộ pháp, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Ngài có thể nói kỹ cho tôi biết được không?”
Ông ấy cũng đã gần 70 tuổi rồi, làm sao có thể chịu nổi loại kích thích mãnh liệt như tàu lượn siêu tốc này.
Không ngờ sau khi nghe xong câu hỏi của ông ấy, vẻ mặt của Dương hộ pháp trở nên cực kỳ quái dị. Dương hộ pháp tự hỏi lão già này thực sự không biết hay là giả vờ không biết.
Có Vân Thiên Thần quân chống lưng cho, không chỉ Kim Lăng mà cho dù Khương gia có rời khỏi đây thì cũng sẽ tồn tại như một bá chủ.
Tâm tình Dương hộ pháp phức tạp, cũng không dám nói nhiều mà chỉ đáp: “Khương gia có cao nhân giúp đỡ.”
Cao nhân giúp đỡ…
Khương Chính Hồng chợt nhận ra liệu đó có có phải là Lục tiền bối!
Ông ấy nhớ rõ rằng lúc Lục tiền bối nói muốn đi gặp Vũ Minh khu vực Đông Hải, bảo ông ấy cứ yên tâm đợi ở Khương gia, không ai dám ra tay với bọn họ.
Cho nên ngoài Lục tiền bối ra, không còn ai khác!
Chỉ là Lục tiền bối kia rốt cuộc có thân phận gì mà lại có thể khiến Vũ Minh cúi đầu?
Dù sao cũng quá đáng sợ rồi!
Tâm trạng của Khương Chính Hồng vừa phấn khích vừa kinh sợ. Nhìn vẻ mặt của Dương hộ pháp, rõ ràng sẽ không nói ra thân phận của Lục Vân, nếu không đã nói ra từ lâu rồi.
Xem ra cách duy nhất để biết câu trả lời chính là đến Giang Nam hỏi bảo bối Lam nhi rồi.
Cố nén sự chấn động trong lòng, Khương Chính Hồng xúc động rơi nước mắt nói: “Vũ Minh công chính phân minh, bảo vệ công lý cho Khương gia chúng tôi. Lão già này thật sự rất cảm kích tất cả mọi người ở Vũ Minh và Lục tiền bối!”
Thật là biến đổi bất ngờ!
Thế nhưng những người xung quanh đang chờ xem vở kịch lại hoàn toàn sững sờ. Rất nhanh, lão tổ của Hầu gia, Hầu Vân Sơn lập tức đứng dậy và nói: “Dương hộ pháp, tôi phản đối!”
“Phản đối vô hiệu!”
“Tôi phản đối!”
“Phản đối vô hiệu!”
“Tôi… tôi muốn gặp minh chủ của Vũ Minh. Hầu Dũng, cháu trai của tôi không thể chết vô ích như vậy được, nhất định phải bắt tên sát nhân kia nợ máu phải trả bằng máu!”
Hầu Vân Sơn gầm lên đầy giận dữ.
Hầu Dũng là niềm hy vọng của Hầu gia, vậy mà lại bị Lục Vân giết chết nhưng Vũ Minh dường như mù quáng và không đề cập đến điều đó.
Hơn nữa, Vũ Minh lại còn muốn bọn họ giao 90% tài sản cho Khương gia.
Làm sao Hầu Vân Sơn có thể không tức giận?
Phổi của ông ta sắp nổ tung tới nơi rồi.
Tuy nhiên ngay sau khi ông ta nói lời này, Dương hộ pháp lạnh lùng hét lên: “To gan! Hầu Vân Sơn, ông có muốn câu trả lời không? Tôi sẽ nói ngay cho ông biết. Ông, Hầu Vân Sơn đã phạm tội ác ghê tởm. Người đâu bắt ông ta vào nhà lao của Vũ Minh ngay lập tức.”
Dám nói Vân Thiên Thần quân là sát nhân, lại còn dám yêu cầu Vân Thiên Thần quân trả giá bằng máu, đây chẳng phải là tội ác tày trời sao?
Khi Dương hộ pháp ra lệnh, hai người chấp pháp đi về phía Hầu Vân Sơn với vẻ mặt nghiêm nghị, sẵn sàng bắt ông ta.
“Không cần mấy người động thủ, tôi sẽ tự đi. Để tôi xem, Vũ Minh các người tại sao lại bỏ qua cho hung thủ!”
Hầu Vân Sơn tức giận đi cùng Dương hộ pháp và hai người chấp pháp, chỉ còn lại đám đông ngơ ngác.