Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 228: Đập phá



Người đàn ông biến đổi gen vội vàng chạy trốn.

Nhưng trước khi trốn thoát khỏi phòng thí nghiệm, anh ta đã bị Thiên Cô chặn lại, sau nhiều chiêu thức, cuối cùng Thiên Cô đã chặt đầu anh ta thành công.

Thế nhưng Lục Vân lại không có một chút điểm cao hứng nào.

Võ giả đến từ Nam Ngư quốc này có thể đột phá đến Tôn giả cảnh, chứng tỏ thí nghiệm cải tạo gien này đã thành công.

Đây không phải là một điều tốt cho Long Quốc.

Khi đi đến cánh cửa kim loại dẫn đến phòng thí nghiệm dưới lòng đất, Lục Vân dừng lại một chút, sau đó vận chuyển huyền lực của mình, mạnh mẽ tung nắm đấm vào cánh cửa kim loại.

Đùng!

Đùng!

Đùng!

Nó không bị vỡ.

Những người trong tầng hầm đang run rẩy.

Tuy rằng tên người Mỹ da trắng và tiến sĩ Edson cũng lộ ra vẻ khiếp sợ, nhưng vẫn tự an ủi mình, nói: "Không sao, không sao, phòng thí nghiệm dưới lòng đất này được làm bằng hợp kim cực kỳ cứng, ngay cả đạn súng thần công cũng có thể chống đỡ được. Thiên Sáp Vương nhất định sẽ không xông vào được!"

Sau đó là mấy tiếng ầm ầm vang lên.

Quả nhiên là cực kỳ vững chắc.

Edson không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Bên ngoài.

Thiên Cô hỏi: "Vương, ngài có muốn gọi mấy người từ quân đội của Nam Ngư quốc đến, thổi tung cánh cửa kim loại này không?"

Lục Vân cười khẩy và nói: "Không cần, hôm nay tôi muốn xem, cánh cửa bằng hợp kim này cứng hơn hay nắm đấm của tôi cứng hơn."

Nói xong.

Hắn lùi lại vài bước.

Thần công không tên trong cơ thể hắn đang vận chuyển hết tốc lực, lực lượng vô hạn điên cuồng ngưng tụ ở hai quyền, kinh mạch trong cơ thể giống như thức tỉnh rồi bùng nổ ngay trong thời khắc này.

Đây là đòn tấn công mạnh nhất của Lục Vân từ trước tới nay.

Ầm!



Khoảnh khắc nắm đấm được tung ra, dường như có hai tia sáng chói lòa vụt qua và đập vào cánh cửa kim loại.

Vào lúc này toàn bộ phòng thí nghiệm rung chuyển dữ dội.

Sau đó.

Rầm!

Cánh cửa kim loại dường như không thể phá hủy đó, bắt đầu lan ra hàng trăm vết nứt như mạng nhện từ chỗ hai đấm của Lục Vân công kích vào.

Cánh cửa hợp kim, bị nứt ra rồi!

Tiến sĩ Edeson trốn trong phòng thí nghiệm dưới lòng đất không khỏi kinh hãi kêu lên: "ĐM, Long quốc, Thiên Sáp Vương, thật sự quá đáng sợ!!"

Đó là một loại hợp kim kim loại có thể chống lại cả đạn bác đấy, vậy mà lại bị một quyền của Thiên Sáp Vương đánh nát, ông ta làm sao có thể không kinh ngạc? Phải nói là sợ hết cả hồn!

"Thiên Sáp Vương, xin hãy tha mạng!"

Khi Lục Vân bước vào phòng thí nghiệm dưới lòng đất, Edson đã quỳ trên mặt đất, run rẩy không thể kiểm soát.

Các nhà nghiên cứu tham gia thí nghiệm gen cũng vô cùng sợ hãi.

Lục Vân hừ lạnh một tiếng, hắn tiến lên dùng một cước đá văng Edson, quát: "Nói tiếng Trung!"

Edson sửng sốt, không hiểu Lục Vân đang nói cái gì.

Lúc này, một nhà nghiên cứu đang run rẩy bên cạnh Edson, dùm giọng nói run rẩy nói với ông ta, Edson hoảng sợ vội vàng mở miệng nói: "No…no…no..."

Rõ ràng là ông ta không biết tiếng Trung.

Thiên Cô nói: "Vương, hãy để tôi phiên dịch!"

Lục Vân gật đầu và nói: "Hỏi ông ta, ai đã ra lệnh cho ông ta thực hiện loại thí nghiệm gen này, và có bao nhiêu phòng thí nghiệm di truyền như vậy nữa."

Thiên Cô không chỉ giỏi ngôn ngữ của Nam Ngư quốc, anh ta nói tiếng Anh rất trôi chảy, anh ta nhanh chóng dịch các câu hỏi của Lục Vân cho Edeson, hai người trao đổi vài câu.

Rất nhanh.

Thiên Cô trả lời: "Ông ta nói ông ta không biết gì cả, ông ta chỉ cầm tiền để làm việc thôi."

"Cái gì cũng không biết?"

Lông mày Lục vân nhăn một cái, đột nhiên nhấc bổng Edson lên, lập tức bẻ gãy cổ ông ta: "kêu nói tiếng Trung cũng không biết nói, giữ ông lại làm gì"

Pụp!

Cơ thể của Edson mềm nhũn nằm trên mặt đất.



Mà nhà nghiên cứu run rẩy vừa rồi, đã phiên dịch cho Edson lập tức cầu xin tha thứ nói: "Thiên... Thiên Sáp Vương, tôi có thể nói tiếng Trung, tôi có thể nói tiếng Trung, xin đừng giết tôi!" Lục Vân lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta.

Mặc dù cách bởi chiếc mặt nạ, nhưng nhà nghiên cứu kia gần như ngất đi vì sợ hãi.

"Thiên Cô, đi thôi!"

Lục Vân không để ý tới những nhân vật nhỏ này, xoay người mang theo Thiên Cô rời căn cứ thí nghiệm.

Quần áo của những nhà nghiên cứu này ướt đẫm mồ hôi, họ cảm thấy như mình đã sống sót sau một trận đại thảm họa.

Bên ngoài căn cứ thí nghiệm.

Máy bay quân sự lượn lờ trên bầu trời Nam Ngư quốc.

Một sự kiện lớn như vậy, làm sao quân đội của Nam Ngư quốc có thể không biết.

Từ lần đầu tiên các thành viên của Thiên Sáp điện nhập cảnh để giải cứu Vương Băng Ngưng, họ đã nhận ra.

Nhưng không dám hành động hấp tấp.

Thiên Sáp điện, đã vượt ra ngoài phạm vi quân sự thông thường.

Đặc biệt là Thiên Sáp Vương khủng bố kia, bọn họ hoàn toàn tin tưởng, cho dù là là bom hạt nhân. Thiên Vương vẫn có thể dễ dàng cõng lên vai, sau đó cho nó đến từ đâu thì quay về đó.

Đó vẫn chưa phải là điều đáng sợ nhất.

Đáng sợ nhất chính là, với thực lực của Thiên Sáp Vương, có thể ra vào cấm khu của một quốc gia dễ như trở bàn tay, nếu gây hấn với hắn thì có bao nhiêu quan chức cấp cao của Nam Ngư quốc hợp lại cũng không đủ cho hắn giết.

Đây mới là điều mà Nam Ngư quốc sợ nhất.

....

Sau khi cả hai bước ra khỏi căn cứ thí nghiệm.

Máy bay quân sự tự giác hạ cánh.

Thiên Cô nói: "Vương của chúng tôi nói, trở về và nói với nguyên thủ quốc gia của các người, nếu các người dám làm mấy trò bẩn thỉu này, Thiên Sáp điện của chúng tôi, sẽ giết tới thủ đô mấy người một lần nữa, cho nên, mấy người tự giải quyết cho ổn thỏa đi."

Đúng như lời Lục Vân đoán



Các quan chức cấp cao của Nam Ngư quốc. biết rõ về thí nghiệm gen, chẳng qua là họ không có áp dụng bất kỳ biện pháp trừng phạt nào thôi, nếu họ bị Thiên Sáp điện truy cứu trách nhiệm, bọn họ sẽ trả lời rằng đó là một cuộc thí nghiệm do người Mỹ tiến hành ở đây, đúng là khôn lỏi quá mà.

Chẳng qua là những mấy suy tính này của họ đã bị Lục Vân nhìn xuyên từ lâu.