Vương Băng Ngưng hoảng sợ, cô chỉ là một người phụ nữ yếu đuối mà trên người còn đang bị thương, ở lại đây cũng chẳng có tác dụng gì, sẽ làm liên lụy đến Sở Dao.
Vì vậy, cô đã hành động dứt khoát.
Bỏ trốn!
Trong khi chạy trốn, cô còn dốc hết sức liên lạc với tiểu Lục Vân.
Nhưng.
Lục Vân không trả lời cuộc gọi của cô ấy.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
Vương Băng Ngưng đang lo lắng tột độ!
Đúng rồi!
Phù bình an!
Sau khi cô ấy trốn thoát khỏi Nam Ngư quốc vài ngày trước, Lục Vân đã nói với cô rằng tấm phù bình an trên người cô thực ra là ý niệm trận pháp, chỉ cần cô gặp nguy hiểm, phải lập tức gọi tên của tiểu Lục Vân.
Không ngờ lần sử dụng thứ hai lại tới sớm như vậy.
"Tiểu Lục Vân, tiểu Lục Vân, em nhanh chóng trở về! Em năm sắp bị người ta đánh chết!!"
Lúc này, Lục Vân đang ngủ say trong căn hộ Liễu Giang, điện thoại đã tắt tiếng.
Hắn nghĩ rằng bản thân có thể ngủ ngon nếu chạy đến căn hộ của Liễu Giang, hắn tránh được Vương Băng Ngưng, nhưng lại có một Liễu Yên Nhi khác đến, hành hạ hắn cả đêm, vì vậy hắn chỉ có thể đánh một giấc ngon lành vào ban ngày.
Đang ngủ ngon.
Giọng nói sợ hãi của Vương Băng Ngưng đột nhiên vang lên trong đầu đánh thức hắn dậy.
Chân mày hắn nhất thời nhíu lại.
Giọng chị Tư đang rất sợ hãi.
Nghe không giống như một trò đùa.
Nếu là đùa thì có thể nói kỹ năng diễn xuất của cô quá mức chân thực, làm diễn viên lồng tiếng trên đài truyền hình cũng không thành vấn đề.
Bất kể Vương Băng Ngưng có nói đùa hay không, vì cô ấy đã sử dụng ý niệm trận pháp, Lục Vân nhất định phải chú ý và tìm hiểu rõ ràng
Hắn vội vàng câu thông với pháp trận.
Ngay lập tức, hình bóng của Vương Băng Ngưng xuất hiện trong đầu hắn, sau lưng cô là người đàn ông mặc áo choàng đen ngày càng tiến lại gần.
Tà linh giáo!
Trong nháy mắt, Lục Vân liền nhận ra danh tính của người đàn ông mặc đồ đen.
Chắc chắn là vì chị năm Sở Dao, nhưng kết quả ngoài ý muốn lại phát hiện Vương Băng Ngưng.
Các chị tuyệt đối không được xảy ra chuyện đó!
Đó là điều tối kỵ của Lục Vân.
Vì vậy hắn lập tức đứng dậy, còn chưa kịp nói lời nào với Liễu Yên Nhi, liền giẫm lên chiếc xe đạp, hóa thành một luồng ánh sáng nhanh chóng lao về phía Giang Thành.
Biệt thự Lục Nhân.
Vương Băng Ngưng đã bị hộ pháp của Tà linh giáo bắt.
Sở Dao thì bị tín đồ tà linh vây quanh, cuối cùng rơi vào tay bọn họ.
Một tín đồ kích động nói: "Đại hộ pháp, sau khi mang hai cô gái xinh đẹp này về, nhất định giáo chủ sẽ thưởng cho chúng ta rất nhiều!"
"Ha..ha, tôi lại cảm thấy thay vì phần thưởng, cho chúng ta thưởng thức một xíu nước thịt cũng tốt hơn, hai cô gái này trông vừa xinh đẹp lại còn ngon hơn nhiều so với mấy người trước."
"Đúng vậy, thực sự nên như vậy, nên vậy haha!"
"Lỡ nếu như giáo chủ chơi không biết mệt thì sao bây giờ? Dù sao hai người này ngon hơn những người khác."
"Má nó, biết nói chuyện không vậy, thật là làm người ta mất hứng!"
"..."
Những lời đối thoại của mấy tín đồ Tà linh giáo đã lọt vào tai Vương Băng Ngưng và Sở Dao, làm bọn họ cảm thấy ghê tởm, vô cùng muốn nhổ nước bọt vào họ.
Trên thực tế, Vương Băng Ngưng đã làm như vậy.
Phụt!
Một ngụm nước bọt vừa nhổ vào mặt của một tín đồ tà linh.
Ai mà ngờ tín đồ tà linh đó không tức giận mà còn vô cùng hưng phấn thè lưỡi ra liếm liếm, nói: "Ha ha ha, không tệ, không tệ, nước bọt của mỹ nữ quả nhiên rất ngọt, một ngụm nữa thêm một ngụm nữa đi."
"...."
Nhất thời Vương Băng Ngưng càng thêm buồn nôn, không khỏi mắng một tiếng: "Biến thái!"
Chúng là thứ gì vậy chứ!
Một lũ khốn nạn!
Đại hộ pháp nhíu mày nói: “Đừng đùa nữa, mau đem hai cô gái này mang về đi, không nên dừng lại giữa chừng."
"Vâng!"
Giáo đồ Tà linh trả lời, khi giọng vừa dứt, đột nhiên một giọng nói lạnh lùng từ chỗ xa truyền tới: "Đã chậm!"
Đó là Lục Vân tới.
Trong nháy mắt, tất cả giáo đồ tà linh đều trợn to hai mắt.
Bọn họ đã nhìn thấy cái gì?
Một chiếc xe đạp đang bay?
Bịch!
Chưa kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra, một gã tín đồ Tà linh Thiên Linh Cái, đột nhiên bị một vòng sắc nhọn đâm xuyên qua.
"Tu sĩ!"
Chiêu này, chỉ có tu sĩ mới có thể thi triển ra.
Thì ra trong biệt thự này thật sự có tu sĩ!
Cô gái đào mộ vừa rồi thật sự không phải đang lừa người!
Tất cả các tín đồ Tà linh đều kinh hãi!
Khi Vương Băng Ngưng nhìn thấy Lục Vân đến, cô kích động nói: "Tiểu Lục Vân, tiểu Lục Vân, nhanh dạy cho lũ vô lại này một bài học đi. Vừa rồi bọn chúng đã bắt nạt chị còn làm chị Năm bị thương!"
Cô không cần phải nói gì cả, Lục Vân đã biến thành một pho tượng Sát Thần hung hãn, lập tức hắn thả chiếc xe đạp xuống, thân ảnh nhanh như chớp vụt đi, tung hoành như thể đi vào chốn không người.
Trong vòng một hơi thở.
Bọn chúng như cỏ dại bị cắt xuống.
Tất cả các tín đồ Tà linh đồng loạt ngã xuống đất, cuối cùng chỉ còn lại tên Đại hộ pháp.
Lục Vân lạnh lùng trừng mắt nhìn gã ta, nói: "Các người dám khi dễ chị gái tôi, ai cho các người cái gan chó đó!"
Đang nói.
Hắn duỗi một ngón tay, chạm vào ngực của Đại hộ pháp Tà linh.
Ngay lập tức.
Bùm!
Cơ thể của Đại hộ pháp run rẩy dữ dội, đôi chân của gã ta bay ngược về phía sau, nơi cơ thể gã ta đi qua đều để lại trên mặt đất một vết máu thật dài.
Thực lực của thanh niên này quá kinh khủng!
Gan và túi mật của vị đại hộ pháp bị xé toạc ra, chỉ mới đụng độ với sức manhn từ một ngón tay của Lục Vân, gã ta đã nôn ra máu rồi ngã xuống đất, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.
Vương Băng Ngưng giẫm lên một tín đồ tà linh đã chết, không ngừng nhổ nước bọt vào mặt anh ta, nói: "Anh muốn tôi nhổ nước bọt thêm phải không, giờ tôi sẽ thỏa mãn anh đây, phụt… Phụt… phut…!"
Lục Vân không nói nên lời: "Chị tư, đừng chơi nữa."
Kéo Vương Băng Ngưng ra, một vòng lửa từ đầu ngón tay hắn hiện lên, thiêu rụi xác chết của đám tín đồ tà linh kia thành tro.
"Hai chị ngoan ngoãn ở nhà cho tốt, em đi cùng tên tín đồ tà linh này đến hang ổ của bọn chúng." Lục Vân liếc mắt nhìn tên Đại hộ pháp nửa sống nửa chết kia, sau đó quay đầu nói với hai người chị xinh đẹp của mình.
Sở Dao nói: "Chị đi với em, chị muốn đi đào mộ lão giáo chủ của bọn chúng nữa, hơn nữa chị biết địa chỉ của Tà linh giáo."
"Chị không bị thương sao?"
"Không có gì, chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi, không đau chút nào, sưu hồn linh của chị đang rất đói." Sở Dao lắc lắc sưu truy hồn trong tay nói.
Dường như cô có nỗi ám ảnh đặc biệt với việc thu thập các cổ vật tà linh.
Lục Vân suy nghĩ một chút nói: "Nếu như chị biết địa chỉ, em giữ lại người này cũng vô dụng."
Nói xong, hắn đạp lên cổ Đại hộ pháp Tà linh, sau đó đốt gã ta thành tro.
Vương Băng Ngưng nói: "Chị cũng đi, chị cũng đi!"
"Về đi!"
Lục Vân vỗ mông Vương Băng Ngưng một cái: "Vết thương do đạn bắn của chị còn chưa lành, ngoan ngoãn ở nhà đừng chạy loạn,chờ cho chúng em trở lại."