Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 234: Á người đàn ông này không mặc quần áo



Tà Linh giáo.

Trong đại điện vừa mờ vừa tối.

Một tín đồ tà linh chạy vào đại sảnh chen lấn xô đẩy, kinh hãi nói: "Giáo chủ, không xong rồi, con nhỏ đào mộ đó lại xông vào mộ của lão thủ lĩnh để trộm đồ, không, nó trộm rất nhiều Tà linh khí!"

Đùng!

Anh ta vừa dứt lời, một cái huyết vạc trên tế đàn đột nhiên vỡ tung, máu đỏ sẫm nhỏ xuống khắp mặt đất.

Trong chốc lát.

Mùi máu tanh trong đại điện càng thêm nồng nặc khó chịu.

Vị Tà linh giáo chủ kia bước ra từ huyết vạc.

Trần truồng.

Xung quanh thân thể bị một cổ khí huyết kinh khủng vây lấy, thậm chí còn mơ hồ ngưng tụ thành hình dáng của một con huyết long, đầu rồng ở ngay trên ngực ông ta, cực kỳ hung dữ giống như tâm trạng của Tà Linh giáo chủ ngay lúc này.

Lửa giận cháy hừng hực!

Tên trộm mộ kia còn dám quay lại!

Sao cô ta dám??

"Những tên được phái đi đâu?" Tà linh giáo chủ cao giọng hỏi.

"Hình như là, đã chết... chết rồi!"

"Cái con mẹ nó, đúng là một đám phế vật!"

"Giáo chủ… cái tên tu sĩ đi bên cạnh cô gái đó, là kẻ đã giết những người được cử đi canh giữ mộ phần."

"Tu sĩ?"

Tà linh giáo chủ dừng một chút, sau đó vẻ mặt âm trầm nói: "Hừ, thật to gan, hôm nay bổn giáo chủ muốn nhìn xem tên tu sĩ kia có lai lịch gì!"

Mộ thất của Tà linh giáo bọn họ không chỉ đơn giản là nơi chôn cất thi thể của mấy vị lão giáo chủ, nó còn là bảo khố của Tà linh giáo.

Bảo khố bị người ta trộm một lần còn chưa tính, đối phương lại dám tới lần hai, đã vậy tính chất sự việc càng nghiêm trọng hơn, không phải trộm mà là tới quậy. Như vậy chẳng khác nào trần trụi dùng chân đạp lên đầu Tà Linh giáo bọn họ, nghiền nát!

Sự sỉ nhục như thế, ai có thể chịu đựng được?

Toàn thân Tà linh giáo chủ tràn ngập sát khí đáng sợ, nữ sủng ăn mặc hở hang bên cạnh đang run rẩy, không dám tiến lên.

Ông ta nhíu mày, liếc qua nói: "Tiện tỳ, còn đang làm cái gì đó, không mau đem y phục đến!"

"Vâng.....vâng......"

Một vị nữ sủng do dự thoáng một phát, cuối cùng vẫn lấy can đảm tiến lên, đem trường bào phủ lên người giáo chủ.

Giây tiếp theo.



"A ——"

Nữ sủng kia hét lên.

Chỉ thấy Tà Linh giáo chủ túm cổ cô ta, nhấc bổng lên không trung, cười lạnh nói: "Cô sợ tôi sao?"

"Giáo…....giáo chủ…, xin tha mạng..." Nữ sủng với vẻ kinh hoàng nói.

"Hừ, người phụ nữ này là phần thưởng cho cậu!"

Tà linh giáo chủ nắm lấy nữ sủng kia ném về phía tín đồ tà linh đang báo cáo, trên mặt không có một chút lưu tình nào.

Đối với ông ta mà nói.

Mấy người phụ nữ này đều là sủng vật, thậm chí còn tệ hơn cả sủng vật, nói đúng hơn, họ chỉ là đồ chơi.

Sau khi chơi xong thì có thể giết hoặc ném cho thuộc hạ.

Và tất nhiên ông ta còn tìm kiếm thêm nhiều con mồi một lần nữa.

Ông ta thích cảm giác mới lạ.

"Tu sĩ kia, hôm nay bổn giáo chủ muốn khiến cho cậu cảm thấy hối hận khi được sinh ra trên thế giới này!"

Tà linh giáo chủ đang muốn rời khỏi đại điện, đi tới mộ thất lão giáo chủ nhìn xem, xem cái tên tu sĩ kia đã ăn gan hùm mật gấu gì, mà dám ở đây kiêu ngạo như vậy.

Ông ta còn chưa đi ra ngoài.

Bỗng nhiên, hai thi thể của tín đồ Tà linh từ bên ngoài đại điện được ném vào.

"Không cần Tà Linh giáo chủ đi ra ngoài, tên tu sĩ chết tiệt này tự mình dâng tới cửa rồi.”

Cách nói chuyện này đúng là Lục Vân.

Sắc mặt hắn lạnh lùng bước vào đại điện của Tà linh giáo, theo sau là chị năm Sở Dao, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vẫn còn một chút phấn khích, rõ ràng vừa rồi bên trong mộ phần, đã thu nhập được không ít.

Hơn nữa.

Trước kia cô đi theo sư phụ của mình Thiên Diệu Tử, mỗi lần gặp kẻ địch, bất kể kẻ địch có mạnh hay yếu, cô cũng cảm thấy chạy được cứ chạy.

Hèn nhát không còn gì để nói.

Nhưng hôm nay, tiểu Lục Vân mang theo cô chém giết tứ phương, trực tiếp quậy đến long trời lở đất bên trong mộ phận của Tà linh giáo, đây là trải nghiệm chưa từng có.

Khỏi phải nói.

Cảm giác vô cùng thú vị.

Cảm giác được ai đó ủng hộ, thật tuyệt!

Suy nghĩ của cô bất giác bị thay đổi, cái mục đích kì quái kia cũng đã bị cô vứt bỏ sau đầu.



Hai người bước vào đại điện.

Tất cả các tín đồ Tà linh xung quanh đều cảm thấy như chúng đang đối mặt với một kẻ thù đáng gờm.

Cho nên bọn chúng không dám hành động hấp tấp.

Người thanh niên này là một tu sĩ, làm sao bọn chúng có thể đấu lại.

Chỉ có giáo chủ mới có thể trừng phạt hắn!

Ánh mắt sâu thẳm của Tà linh giáo chủ đột nhiên ngưng tụ thành một tia sáng lạnh lẽo khi ông ta nhìn thấy Lục Vân đi vào.

Nhưng rất nhanh.

Ông ta vô thức nhìn về Sở Dao đang ở bên cạnh.

Đây là bản năng phản ứng có điều kiện.

Ai bảo ông ta là kẻ háo sắc!

Cô gái nãy đã trộm đi vô số tà linh khí của bọn họ, khi nghe các tín đồ Tà linh miêu tả cô vô cùng xinh đẹp, trong đầu Tà linh giáo chủ đã nổi lên tâm tư muốn đem đối phương thu làm nữ sủng.

Nhưng trước đây ông ta chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy Sở Dao.

Giờ phút vừa nhìn thấy.

Phải nói là xinh đẹp đến ngỡ ngàng.

Trước đây, ông ta luôn cho rằng những nữ sủng kia đã xinh đẹp lắm rồi, giờ đột nhiên ông lại cảm thấy bản thân thật đần độn.

Cô gái này, ông ta nhất định phải có cho bằng được!

Đôi mắt của Tà linh giáo chủ lộ ra vẻ tham lam không tài nào che giấu đi, như thể ông ta muốn lột sạch quần áo của Sở Dao ngay lập tức.

Càng như thế.

Sát khí trong lòng ông ta đối với Lục Vân càng ngày càng lớn mạnh.

Nếu không phải cái gọi là tu sĩ này gây chuyện, ông ta đã sớm thu nhận Sở Dao làm nữ sủng từ lâu.

"Nhóc con thật là can đảm, dám trực tiếp xông vào thánh điện Tà linh giáo, ra mặt bảo vệ người phụ nữ của cậu à?"

Ánh mắt của Tà linh giáo chủ chuyển khỏi người Sở Dao, quan sát thân thể Lục Vân từ trên xuống dưới, ánh mắt âm trầm vẫn như trước.

Lục Vân cười nói: "Ai dám đụng vào người phụ nữ của tôi, đừng nói là thánh điện, cho dù là mộ tổ của ông, tôi cũng sẽ đào lên... Ôi, xin lỗi tôi quên mất, mộ tổ tông của ông đã bị tôi đào lên rồi."

"Mẹ kiếp, muốn chết sao!"

Làm sao Tà linh giáo chủ có thể không nhận ra Lục Vân đang cố ý khiêu khích ông ta, nhất thời ông ta phẫn nộ gầm lên một tiếng, khí huyết trong cơ thể điên cuồng phun trào, xé rách chiếc áo choàng dài ông ta vừa mặc vào, vỡ tan thành trăm mảnh.

"A! Người này không mặc quần áo, thật không biết xấu hổ!"

Đột nhiên Sở Dao hét lớn một tiếng, vội vàng dùng một đôi tay bé nhỏ che mắt lại, sợ nhìn nhiều mắt sẽ nổi mụn lẹo.