Hết thảy tất cả, đều là kết quả của đám người Nguyễn Ba gây ra.
Nguyên nhân sâu xa vẫn nằm ở việc nghi ngờ Lâm Thanh Đàn.
Mà theo những gì cô vừa nói.
Không còn nghi ngờ gì nữa, họ đang đổ lỗi cho Dư Hồng Văn vì sự thiếu hiểu biết của ông ta, thậm chí còn có ý định đuổi ông ra khỏi Hiệp hội Trung Y.
Dư Hồng Văn đã già như vậy, nếu như ông không xuống núi một lần nữa, và đến Hạnh Lâm Đường chuẩn bệnh thì có lẽ bây giờ ông đang trong trạng thái an hưởng tuổi già.
Hơn nữa, dựa trên những thành tích trong lĩnh vực Trung Y trước đó, Hiệp hội Trung y Long Quốc có thể thưởng cho ông một danh hiệu quan trọng, tương đương với cấp giáo sư như trong một trường đại học.
Nhưng những hành vi ngu ngốc của ông trong khoảng thời gian này, cũng đủ để khiến ông mất hết.
Nguyễn Ba sẽ không cho phép một người bị vấy bẩn như vậy tiếp tục có tên trong Hiệp hội Trung Y của họ.
Dư Hồng Văn làm sao có thể không hiểu ý của Nguyễn Ba, ông thất vọng lắc đầu nói: "Chủ tịch Nguyễn, nếu ông đã nói như vậy rồi, thì tôi cũng không thèm giải thích nữa, tôi không thèm quan tâm Hiệp hội Trung y của ông nữa, ông già!"
Ông cũng là một người nóng tính.
Trước giờ ông chưa bao giờ cảm thấy đám người này ngu dốt như vậy, nếu đã không tin ông thì tại sao ông phải cố chai mặt ở lại Hiệp hội Trung y làm gì.
Khó trách những y sư lang thang trong dân gian không có hứng thú với Hiệp hội Trung Y, bởi vì Hiệp hội Trung y chết tiệt này hoàn toàn không phải là nơi trao đổi y thuật, họ chỉ quan tâm tới thể diện.
Cho nên, họ không xứng đáng.
Đúng lúc này, Thiệu Ngọc Thành đột nhiên mở miệng nói với Lâm Thanh Đàn: "Lâm cô nương, cô đã là thiên tài châm cứu, hiện tại lại bị người ngoại quốc khiêu khích, sao cô không tỏ vẻ chút gì vậy?"
Dõi theo ánh mắt của ông ta, Park Kwok Chang cũng nhìn Lâm Thanh Đàn, ông ta nheo mắt lại, nói: "Cô là thần y ở Giang Thành sao?"
Cô thực sự còn quá trẻ!
Không biết những gì thương nhân vượt biển kia nói là thật hay giả.
Lâm Thanh Đàn khẽ cau mày, nói: "Cho dù là Hiệp hội Trung Y Long Quốc hay người ngoại quốc, tôi vẫn nói rằng y thuật của tôi là dùng để chữa bệnh cứu người, không phải để tranh quyền. Các người mau đi hết đi!"
"Quả nhiên, danh bất hư truyền. Người trẻ tuổi bây giờ không thực dụng, sớm muộn gì nền Trung Y Long Quốc cũng sẽ bị hủy diệt trong tay các người."
Vừa rồi Thiệu Ngọc Thành bị Park Kwok Chang khi dễ như vậy, trong nội tâm ông ta đã chất chứa rất nhiều buồn bực, nhưng ông ta không trút lên người Park Kwok Chang, mà lại chĩa mũi súng vào Lâm Thanh Đàn.
Rõ ràng là giận cá chém thớt.
Lâm Thanh Đàn cũng lười nhiều lời.
Hiện giờ cô ấy chỉ muốn mấy người này nhanh rời khỏi đây.
Park Kwok Chang cười lạnh nói: "Tôi đại khái hiểu ý của ông. Cho nên cái gọi là thần y Giang Thành này hoàn toàn là lừa đảo. Long quốc các người đã đến mức phải ngụy tạo ra thần y để vờ dọa thiên hạ sao?"
Nguyễn Ba cau mày, hét lên: "Đây chỉ là hành động ngu ngốc của một cá nhân, xin đừng làm ảnh hưởng đến bộ mặt quốc gia."
"Ha..ha!"
Park Kwok Chang cười nhạo một tiếng, nói: "Mặc kệ thần y Giang Thành có phải là bịa đặt hay không, tôi cũng không thể để chuyến đi này tốn công vô ích được, như vậy, cô gái kia, làm phiền cô nói một câu, thừa nhận châm pháp của cô không bằng tôi, thừa nhận Trung Y Long Quốc các người không bằng Trung Y Hàn quốc chúng tôi."
Lời này vừa nói ra.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào phía Lâm Thanh Đàn.
Nhìn đám người Nguyễn Ba thậm chí còn nhìn với ánh mắt đe dọa.
Lâm Thanh Đàn tham thích hư vinh, còn tự nhận mình là một thần y như vậy, giờ việc mà bọn họ có thể làm nhiều nhất chỉ là chỉ trích cô và tự thấy hổ thẹn trong lòng.
Nhưng nếu Lâm Thanh Đàn thực sự nói theo những gì Park Kwok Chang vừa nói, thì cô sẽ là tội nhân của toàn bộ Hiệp hội Trung y Long Quốc.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Thanh Đàn tràn ngập sự lạnh lùng, thầm nghĩ mấy người này thực sự quá vớ vẫn, nhưng quả thật như đám người Nguyễn Ba nghĩ, cô không thể nào nói ra những lời coi thường Trung Y Long Quốc được.
Không cạnh tranh không có nghĩa là cô yếu đuối và kém cỏi.
Vì vậy Lâm Thanh Đàn lắc đầu, nói: "Xin lỗi, tôi không đồng ý với những gì ông vừa nói. Trung Y ở Long Quốc của chúng tôi có lịch sử lâu đời, không thể đem đi so sánh với Hàn Quốc của các người. Về phần châm pháp của tôi, ông muốn nói như thế nào cũng được, nhưng tôi không thừa nhận bản thân mình kém cỏi hơn ông."
Nghe xong lời này, Nguyễn Ba mới thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ cô gái họ Lâm này mặc dù ham hư vinh, nhưng ít nhất vẫn còn tôn trong cội nguồn.
Cũng không phải không cứu được.
Trên mặt Park Kwok Chang lộ ra vẻ không hài lòng, nói: "Nếu cô cho rằng châm pháp của cô tốt hơn tôi, vậy thì hãy thể hiện bản lĩnh đi, mau đến đây so tài cao thấp với tôi!"
Sau khi vòng vo một hồi, cuối cùng ông ta cũng quay lại chủ đề cũ.
Lâm Thanh Đàn do dự một lúc, cuối cùng cũng gật đầu nói: "Được, khi kết thúc cuộc thi, ông phải lập tức mang theo người của ông rời khỏi Hạnh Lâm Đường. Đời này của tôi không muốn gặp lại các người nữa."
Tốt…Cứ giằng co mãi ở đây thì cũng không được, chẳng thà thỏa mãn tâm nguyện của bọn họ, thi đấu một trận để bọn họ nhanh chóng rời đi, không ở đây la hét ồn ào làm nhiễu loạn sự yên tĩnh của người ta nữa.
"Được!"
Hai mắt Park Kwok Chang sáng lên, ông ta nói: "Phương pháp vẫn như thường lệ, mỗi bên chọn một người từ doanh trại của đối phương để làm người mẫu, ngoại trừ khu vực trước ngực và các khu vực cấm châm cứu khác, các huyệt khác đều có thể thi châm được, nhưng độ sâu tối đa khi thi châm không được quá 0,5 tấc, ai có thể khiến người mẫu đau đến không chịu nổi với ít châm nhất thì người đó thắng."
Trong Trung Y mà nói, nguyên nhân xảy ra đau đớn chỉ có hai cái: không vinh thì đau, không thông thì đau*.( *là ngạn ngữ bên trung)
Không vinh thì đau do cơ chế mất âm dương, vệ, khí, huyết, thể và dịch của con người, thể dịch bị tổn hại, kinh mạch tạng phủ mất đi chất dinh dưỡng, vì thế dẫn đến đau đớn.
Mà không thông thì đau, là chỉ kinh mạch khí huyết lưu thông không tốt, vì thế dẫn đến đau đớn.
Mà Nguyên tắc thi đấu do Park Kwok Chang đề xuất là không thông thì đau.
Châm cứu là đâm vào các huyệt của cơ thể con người, chặn Khí chạy trong và ngoài kinh mạch, tất nhiên để gây ra đau đớn sẽ là một bài kiểm tra kỹ năng châm cứu của người thi châm.
Bởi vì.
Dùng châm cứu để khai thông các huyệt đạo trên cơ thể con người, khơi thông âm khí không khó, đây là nguyên tắc cơ bản của châm cứu giúp bệnh nhân giảm đau trên lâm sàng, tuy nhiên, cực kỳ khó cắt đứt âm khí vốn có như ban đầu.
Những người có thể làm điều này ít nhất phải ở trình độ đại sư châm cứu.
Phương pháp thi đấu do Park Kwok Chang đề xuất có thể phản ánh đầy đủ trình độ châm cứu của cả hai bên.