Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 243: Đấu châm (2)



Sau khi Park Kwok Chang giới thiệu cách thức đấu châm.

Một đệ tử đến từ Nhật phía sau ông ta lập tức sốt ruột đứng lên, nói: "Tôi tự nguyện làm người mẫu châm cứu, không biết Lâm cô nương có đồng ý không?"

Người này dáng người thấp bé, tướng mạo cũng là cực kì bỉ ổi, một đôi mắt biến thái cứ quét lên những chỗ lồi lõm trước sau trên dáng người kiều diễm của Lâm Thanh Đàn.

Cái nhìn này khiến Lâm Thanh Đàn cảm thấy rất khó chịu.

Vì vậy, cô quyết định dạy cho cậu ta một bài học.

"Được, lát nữa tôi sẽ thi châm lên người cậu."

Lâm Thanh Đàn gật đầu, nhưng sau khi cô nói xong, các đệ tử của Park Kwok Chang lại phát một trận cười khúc khích.

Mặc dù cậu người Nhật này có vóc dáng thấp bé, nhưng sức bền của cậu ta là mạnh nhất trong số họ, bởi vì cha cậu ta là một nhân vật lớn trong Liên đoàn Ninja Đông Dương, từ khi còn nhỏ cậu ta đã được rèn luyện sức bền.

Mặc dù trình độ nhẫn thuật của người này mới học đến nửa vời, nhưng lại có hứng thú với châm cứu, thế nên đã bí mật chạy đến Hàn Quốc, bái Park Kwok Chang làm sư phụ.

Cho dù chỉ học nửa vời thì sức chịu đựng của cậu ta vẫn là không ai sánh bằng.

Lâm Thanh Đàn đã rất không khôn ngoan khi chọn cậu ta.

Park Kwok Chang cũng cười thầm trong lòng, rồi nói: "Đã như vậy rồi, tôi cũng không muốn bắt nạt cô gái nhỏ, người bên cô cũng tự đề cử mình đi!"

Vốn dĩ hai muốn người muốn đi tới doanh trại của đối phương để chọn người mẫu châm cứu, nhưng bây giờ Lâm Thanh Đàn không chọn, Park Kwok Chang tự nhiên cũng không thèm chọn, thể hiện rõ sự tự tin của ông ta.

"Để tôi cho!"

Lục Vân cười cười đi tới trước mặt Park Kwok Chang, sẵn sàng trở thành đối tượng châm cứu của ông ta.

Park Kwok Chang không phản đối.

Tất nhiên, Lâm Thanh Đàn cũng không có ý kiến gì.

Mặt khác, Thiệu Ngọc Thành hừ lạnh một tiếng nói: "Trận đấu châm này chỉ đại diện cho cá nhân cô, bất kể ai thắng ai thua, không liên quan gì đến Hiệp hội Trung Y Long Quốc của chúng ta."

Ông ta nói như thế chính là muốn vạch rõ mối quan hệ với Lâm Thanh Đàn.

Đợi đến khi Lâm Thanh Đàn thua cuộc, Park Kwok Chang sẽ lại lợi dụng chuyện này để làm ầm ĩ lên, giẫm đạp lên Hiệp hội Trung Y của họ.

Nguyễn Ba, hội trưởng Hiệp hội Trung Y, khi nghe những lời này ngay lập tức nhìn Thiệu Ngọc Thành để biểu thị sự tán thành.

Thông minh.

Thực sự rất chu đáo.

Tuy nhiên, Park Kwok Chang đã nói một cách mỉa mai: "Một tên bại tướng như anh vẫn còn mặt mũi lên tiếng ở đây? Anh đã quên lần trước tôi đã giẫm lên mặt anh như thế nào rồi sao?"



Sắc mặt của Thiệu Ngọc Thành lập tức tái xanh.

Tức giận đến cực điểm!

Chẳng qua là Park Kwok Chang và Lâm Thanh Đàn đều không để ý đến ông ta, trận đấu châm giữa hai bên chính thức bắt đầu.

Park Kwok Chang cười nói: "Cô Lâm, mời cô đi trước."

"Vậy tôi sẽ không khách sáo đâu."

Lâm Thanh Đàn cầm một chiếc châm nhỏ, châm vào một huyệt đạo trên cánh tay của cậu người Nhật.

Cậu người Nhật không những không tỏ ra đau đớn mà còn lộ ra vẻ thích thú, thậm chí còn nhắm mắt lại một cách vô cùng bỉ ổi, hít một hơi thật sâu.

Vì sao cậu ta lại chủ động làm đối tượng châm cứu?

Chính là hy vọng được tiếp xúc gần gũi với Lâm Thanh Đàn!

Một cô gái xinh đẹp có thân hình còn nóng bỏng như vậy, khi Lâm Thanh Đàn ấn lên huyệt vị trên người cậu ta để tiến hành thi châm, thì xương cốt trên người cậu ta đã gần như nhũn ra.

Hít một hơi thật sâu để hút hết hương thơm của người phụ nữ trong không khí.

Xém chút cậu ra đã đạt được cực khoái.

Lâm Thanh Đàn thi một châm nữa, sau đó dừng lại.

Châm đầu tiên căn bản không nhìn ra bất cứ điều.

Park Kwok Chang tự tin mỉm cười, đồng thời cầm một cây châm châm vào cánh tay của Lục Vân.

Châm của ông ta màu vàng.

Trông rất phong cách.

Khi Lâm Thanh Đàn thi châm thứ hai.

Park Kwok Chang cũng theo sát phía sau.

Lâm Thanh Đàn tiếp tục thi châm thứ ba.

Ngay lúc này.

Chỉ thấy vẻ mặt của cậu người Nhật vốn đang biểu lộ sự hưởng thụ, lông mày đã thoáng nhăn lại một phát.

Chỉ bằng ba châm này, người ra đã có thể nhìn ra hình dạng của châm pháp.

Mặc dù trước trận đấu đám người Nguyễn Ba có chế nhạo, nhưng khi trận đấu thực sự bắt đầu, bọn họ đã im lặng tập trung quan sát hai người họ.

Khi họ nhìn thấy Lâm Thanh Đàn cầm chiếc châm thứ ba, đôi mắt họ như đông cứng lại.



Nhìn từ kỹ thuật châm cứu của Lâm Thanh Đàn, có thể thấy cô có năng lực, trình độ của cô cũng không phải gà mờ.

Đợi đến cây châm thứ năm.

Dường như đã nhìn ra điều gì đó, họ đồng loạt nhìn về phía Dư Hồng Văn, trên mặt hiện lên một chút kinh ngạc.

Bởi vì châm pháp của Lâm Thanh Đàn rất giống với Dư Hồng Văn, nhưng lại có chỗ không giống.

Thứ Lâm Thanh Đàn sử dụng là Cửu Chuyển Hồi Dương Châm bản nghịch hướng.

Nguyễn Ba trịnh trọng hỏi: "Lão Dư, ông dạy Lâm cô nương kia bộ châm cứu này sao? Tại sao trông rất kỳ quái vậy?"

"Hừ, không nên gọi tôi là lão Dư, tôi không quen người không có trình độ."

Dư Hồng Văn căn bản không thèm trêu chọc ông ta, tất nhiên cũng không có tâm tình cùng ông ta giải thích.

Nguyễn Ba không thể không ngậm miệng lại, ánh mắt lại quay về hiện trường đấu châm.

Cả hai bên đã đi đến châm thứ bảy.

Cậu người Nhật đã bắt đầu há miệng hít khí, trên trán mồ hôi chảy ra đầm đìa, hiển nhiên là không được khỏe.

Ngược lại, Lục Vân vẫn bình tĩnh.

Châm thứ tám.

Châm thứ chín.

Khuôn mặt của cậu người Nhật đã đầy vẻ đau đớn, các cơ trên mặt cậu ta cũng bắt đầu co giật.

Nguyễn Ba và những người khác hoàn toàn choáng váng.

Bọn họ đã khẳng định được châm pháp của Lâm Thanh Đàn có cùng nguồn gốc với Dư Hồng Văn, nhưng nó lại được thực hiện ngược lại.

Chỉ cần thành thạo bộ châm pháp này là đủ để chiếm một vị trí trong lĩnh vực Trung Y, giống như Dư Hồng Văn khi đó, nhờ một bộ châm pháp có thể nổi tiếng khắp thế giới.

Trong số những người này, Thiệu Ngọc Thành là người có tâm trạng phức tạp nhất.

Trên thực tế, khi Lâm Thanh Đàn châm chiếc châm thứ năm, ông ta đã nhận ra cô gái trẻ chỉ khoảng hai mươi tuổi này có trình độ châm cứu hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu 'Sư phụ'.

Thật không ngoa khi nói rằng cô là một thiên tài châm cứu.

Cho nên, Thiệu Ngọc Thành đứng phía sau rất khôn ngoan mà ngậm miệng lại.

Mọi người đều cho rằng bộ châm pháp của Lâm Thanh Đàn đã kết thúc ở đây, cây châm tiếp theo sẽ bắt đầu ở bộ châm pháp khác khác, nhưng không ai ngờ Lâm Thanh Đàn thực sự đã thêm một cây châm khác theo đường kinh mạch của cây châm thứ chín.

Mười châm!