Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 251: Nhờ ông chuyển lời



Đám người Park Kwok Chang nghe Lục Vân nói vậy thì hơi khựng lại một chút, sau đó lửa giận phừng phừng bốc lên



Không phải.

Cái cần quan tâm không phải cái này!

Bây giờ không phải lúc quan tâm chuyện Lục Vân mắng mình là chó điên, mà——

Một tầng nghĩa khác của câu hắn vừa nói: Trước đó đã có một con chó điên nữa chạy đến quấy nhiễu Lâm Thanh Đàn.

Đó không phải là Kimura sao?

Cũng chính là nói, trước khi Kimura mất tích, nhất định người thanh niên Lục Vân này đã gặp qua Kimura, hơn nữa rất có khả năng giữa bọn họ còn xảy ra xung đột.

Bởi vì.

Hắn đã nói là 'quấy nhiễu’.

Park Kwok Chang nhất thời vỗ đầu một cái nói: "Chuyện Kimura mất tích, nhất định có liên quan tới cậu, chắc chắn là thế!"

Ông ta nhớ tới ngày đấu châm kia.

Chính thanh niên này đã dùng một loại sức mạnh quỷ dị, phản xạ cho kim châm chạy trở về, điều đó đã chứng minh hắn căn bản không phải là người bình thường.

Dựa vào thủ đoạn của hắn, giết chết Kimura hoàn toàn không thành vấn đề.

Park Kwok Chang lập tức thấy sáng tỏ, chân tướng việc Kimura mất tích, dần dần hiện rõ trong óc của ông ta.

Lâm Thanh Đàn thì trợn tròn mắt.

Em trai lại bị gì vậy?

Câu nói vừa rồi của hắn có khác gì không đánh đã khai chứ?

Không lẽ là hắn đang cố ý gây sự đó chứ?

Lâm Thanh Đàn nói: "Em nói bậy gì đó, chó điên gì chứ, mấy hôm trước đâu có con chó điên nào đến quấy nhiễu chị, chắc là em ngủ mơ rồi."

Cô vội vàng giúp Lục Vân giải vây.

Dư Hồng Văn nhanh chóng bắt được sóng, cũng hùa theo nói: "Cô Lâm nói đúng, mấy ngày nay tôi vẫn luôn ở Hạnh Lâm Đường, có thấy người nào đến quấy nhiễu cô Lâm đâu."

Sắc mặt Park Kwok Chang âm trầm nói: "Các người tưởng tôi là kẻ đần sao?"

Làm sao ông ta không nghe ra, người nào đang nói thật, người nào đang nói dối.

Lâm Thanh Đàn và Dư Hồng Văn càng giải thích, càng làm ông ta tiếp cận với chân tướng.

Giải thích chính là che giấu, che giấu chính là sự thật!



Kimura chắc chắn đã bị Lục Vân giết!

Lâm Thanh Đàn đè thấp giọng nói: "Em điên rồi hả? Em định chạy ra tìm chỗ chết sao?"

Giọng điệu của cô đầy sự trách cứ.

Nhưng Lục Vân lại không hề nhúng nhích, không rời khỏi chỗ này như Lâm Thanh Đàn muốn, mà chủ động hướng về phía rời đi Park Kwok Chang, nói: "Tôi biết ông vẫn còn hoài nghi, vậy thì ông có rảnh trò chuyện một chút không?"

Park Kwok Chang nhíu mày, do dự một lát sau nói: "Có thể, tôi cũng muốn nhìn xem, cậu chối tội như thế nào."

Hai người dời bước sang một bên.

Lục Vân lên tiếng nói: "Cậu đệ tử người Nhật của ông, đã bị tôi giết."

"Cái gì?"

Park Kwok Chang vốn dĩ nghĩ Lục Vân muốn biện giải, giải thích hắn không liên quan gì đến chuyện Kimura mất tích, ai ngờ đâu, câu đầu tiên hắn nói lại là, thừa nhận hắn giết Kimura.

Quá đột nhiên.

Đột nhiên đến mức Park Kwok Chang còn không kịp phản ứng lại.

Ông ta còn cố ý nghĩ trước mấy câu hỏi để tra hỏi Lục Vân, không ngờ mọi chuyện lại diễn ra như vậy.

Lục Vân tưởng ông ta nghe không rõ nên hắn đã lặp lại lần nữa: "Cậu đệ tử người Nhật của ông, đã biến thành phân bón, vĩnh viễn lưu tại Long quốc của chúng tôi, là tôi đã tự tay biến hắn thành phân bón."

"......"

Lục Vân biết rõ.

Cái sự tình giấu giếm cũng không được bao lâu.

Một kẻ ngoại quốc mất tích ở Long quốc, chỉ cần Park Kwok Chang báo lên trên, chính phủ Long quốc rất nhanh sẽ chú ý tới.

Ngày đó, từ Hạnh Lâm Đường đến khu rừng ngoại ô rừng có không ít camera.

Nếu muốn tra ra chân tướng, không khó.

Chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn thôi.

Thay vì phải lãng phí sức lực của chính phủ Long quốc, tốt nhất là thừa nhận luôn.

Lục Vân hắn trước giờ chưa bao giờ sai.

Park Kwok Chang rõ ràng là bối rối một hồi, sau đó ánh mắt lại trầm xuống, nói: "Cậu có biết cậu đang nói cái gì không?"

"Đương nhiên."

Lục Vân thẳng thắn trả lời: "Tên quỷ Nhật dám đánh chủ ý lên người chị hai tôi, còn dám sử dụng cả thuốc mê và thuốc độc, tôi không giết cậu ta là không thể nào."



Park Kwok Chang nghe thấy lời này, cổ lập tức hơi rụt lại, sau lưng cảm thấy lạnh toát.

Tên hung thủ giết người này, rốt cục đã nghĩ gì vậy… rõ ràng đã giết người mà còn nguyên dáng vẻ tự tin như vậy.

Quá bình tĩnh.

Quá mức nhẹ nhàng.

Park Kwok Chang bất giác mất đi vài phần khí thế, không dám lớn tiếng chất vấn Lục Vân nữa, sợ Lục Vân không vui, sẽ nhẹ nhàng biến ông ta thành phân bón y như thế.

"Kimura là người lỗ mãng, cậu hơi giáo huấn cậu ta một chút là được rồi, tại sao phải giết chết chứ." Park Kwok Chang nói.

Lục Vân cười nhẹ một tiếng.

Không nói gì.

Mỗi một người mà hắn giết đều có lý do đáng phải chết.

Kimura dám đánh chủ ý lên người chị hai, còn dám sử dụng huyễn thuật để hạ độc hắn, theo Lục Vân thấy, thật sự là tìm không ra lý do gì để không giết cậu ta.

Park Kwok Chang thấy Lục Vân không nói gì, đành phải nói tiếp: "Cậu có biết thân phận của Kimura không?"

Lục Vân gật gật đầu: "Biết, trước khi tên người Nhật đó chết đi đã tự nói, cha hắn là Phó minh chủ của Nhẫn Minh ở Nhật Bản."

"Vậy cậu còn dám giết cậu ta?"

"Vì cái gì mà không giết, chỉ cần cậu ta phạm vào điểm mấu chốt của tôi, mặc kệ cha cậu ta là ai đi nữa vẫn phải chết thôi. Tôi tìm ông ra nói chuyện riêng là vì muốn ông chuyển lời đến cho cái vị Phó minh chủ Nhật Bản kia."

Lục Vân ngừng một chút, trong mắt bỗng nhiên bắn ra ra hai đạo hàn quang.

"Ông đi báo cho vị Phó minh chủ Nhẫn Minh kia biết, hãy chuẩn bị tốt quà tạ lỗi, ba ngày sau tôi sẽ tự mình tiến vào Nhật Bản, nếu như ông ta biết thức thời nói xin lỗi với tôi thì chuyện này liền cứ thế cho qua, còn nếu ông ta muốn báo thù cho con trai của mình thì đừng trách tôi ra tay vô tình."

Lời của Lục Vân vừa dứt.

Park Kwok Chang kinh ngạc trừng to hai mắt.

Ông chắc chắn mình thật sự không có nghe nhầm.

Lục Vân nói hắn chuẩn bị ba ngày sau sẽ tới Nhật Bản, nhận lấy lời xin lỗi của đối phương.

Hắn đã giết con trai của người ta còn chưa nói, thế mà còn dám muốn đối phương xin lỗi hắn, hắn có điên không vậy?

Park Kwok Chang kinh ngạc không nói được thành lời.

Nhưng mà ngẫm lại cũng là.

Nếu như người này không phải người điên, thì làm sao có thể dưới tình huống biết rõ gia thế kinh khủng của Kimura mà vẫn dám ra tay giết chết cậu ta.

Thế mà nãy giờ ông cứ đứng nói chuyện với một tên thần kinh...!

Park Kwok Chang yên lặng lui lại hai bước.