Park Kwok Chang không nói một lời mang theo đệ tử của mình rời khỏi đây, cũng không đi tìm Lâm Thanh Đàn quấy rầy nữa.
Ông ta phải nhanh đến Nhật Bản một chuyến, báo lại việc này cho vị Phó minh chủ kia biết.
Sau khi đám người Park Kwok Chang rời khỏi.
Lâm Thanh Đàn tìm Lục Vân, nghi hoặc hỏi: "Vừa rồi em nói gì với ông người Hàn kia đó? Bọn họ cứ vậy mà đi rồi?"
"Em nói với ông ta, tên người Nhật kia đã tự về Nhật Bản rồi."
"Park Kwok Chang tin rồi?"
"Ừ, tin rồi."
Lâm Thanh Đàn nhất thời tức đến dậm chân nói: "Lục Vân, có phải em nghĩ chị dễ lừa lắm đúng không?"
Cô chẳng qua là hơi đơn thuần, cũng không phải ngu xuẩn, một lý do hoang đường như thế, cô còn không tin nữa nói gì đến Park Kwok Chang?
Rõ ràng là Lục Vân đang nói dối.
"Chị hai, chuyện này đã kết thúc, chị đừng để trong lòng nữa, sau này những người kia sẽ không đến tìm chị quấy rầy, em cũng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu." Lục Vân giải thích.
Không phải hắn cố ý lừa dối Lâm Thanh Đàn.
Mà là bởi vì.
Chị hai quá mức lương thiện, nếu để cô biết bản thân hắn giết người, không biết sẽ phản ứng kích động đến cỡ nào.
Cho nên hắn chỉ có thể biên tạo ra một lý do trăm ngàn chỗ hở.
Có hỏi nữa thì không trả lời.
Tạm thời cũng chỉ có thể như vậy.
Cùng lắm thì để chị hai giận vài ngày.
Thật sự Lâm Thanh Đàn đã rất giận.
Đây cũng là lần thứ nhất cô giận Lục Vân.
Cô có thể cảm nhận được, vào chạng vạng ngày cô mê man, nhất định đã phát sinh chuyện gì đó, nhưng Lục Vân không nói, rõ ràng là muốn một mình gánh chịu.
Đương nhiên Lâm Thanh Đàn không vui gì.
Về đến nhà.
Lâm Thanh Đàn vẫn còn buồn bực trong lòng, từ đầu tới cuối đều không nói với Lục Vân câu nào.
Cô quyết định.
Chỉ cần Lục Vân không cho cô biết chân tướng, cô sẽ không để ý Lục Vân nữa.
Liễu Yên Nhi nhìn thấy dáng vẻ này của cô, thì là có chút lạ lùng hỏi: "Sao vậy chị hai dịu dàng đáng yêu của em, tiểu Lục Vân lại làm chuyện xấu gì mà khiến chị tức giận thành như vậy luôn rồi?"
Cô ấy nói xong còn lườm Lục Vân đang ngồi bên sofa một cái.
Nghĩ thầm.
Tiểu bại hoại này đúng là hay thật, có thể làm Lâm Thanh Đàn tức đến như vậy, thật lợi hại.
Vương Băng Ngưng cũng nói: "Đúng nha, không phải chị hai vẫn luôn nổi tiếng là tốt tính sao, sao hôm nay lại tức đến như vậy?"
Lâm Thanh Đàn lộ vẻ ủy khuất nói: "Đừng có hỏi chị, chị chính là kẻ đần, có chuyện gì mấy em cứ hỏi Lục Vân đi, hắn thông minh nhất đấy."
Ặc!
Đến xưng hô cũng sửa lại.
Bình thường đều kêu em ơi em à, hôm nay lại trực tiếp gọi là Lục Vân?
Liễu Yên Nhi vui vẻ trên nỗi đau của người khác, cô đến bên cạnh Lục Vân, cúi người làm hai quả đồi ngạo nghễ kia gần như muốn dính vào cánh tay Lục Vân, cười nói: "Tiểu bại hoại, còn không mau thành thật khai báo, có phải em thầm chiếm tiện nghi của chị ấy mà bị phát hiện, xong giờ mới làm chị hai giận thành như vậy đúng không?"
Lục Vân oán thầm, nếu thật sự chiếm tiện nghi bị phát hiện còn may, chị hai sẽ không tức giận vì chuyện đó, thậm chí đến phản kháng cũng không thèm làm.
Giết người.
Việc này còn nghiêm trọng hơn nhiều so với việc chiếm tiện nghi của chị hai.
Lục Vân đành phải kể lại từ đầu đến đuôi câu chuyện một lần, nhưng mà hắn cũng không nói là hắn giết tên người Nhật kia.
Nhưng Liễu Yên Nhi và Vương Băng Ngưng nghe qua một lần liền nhận ra.
Tên người Nhật đó đã bị tiểu Lục Vân giết.
Đôi mắt hồ ly hẹp dài của Liễu Yên Nhi loáng qua một tia hàn quang.
Nếu để cô gặp phải chuyện này, căn bản không cần Lục Vân ra tay, chính cô ấy cũng sẽ ra tay, làm thịt tên quỷ Nhật đó.
Hàn quang lóe lên rồi biến mất.
Trên khuôn mặt quyến rũ của Liễu Yên Nhi rất nhanh lại hiện ra một nụ cười xinh đẹp, nói: "Chị hai, nếu như tiểu Lục Vân nói không có chuyện gì chắc chắn là không có chuyện gì rồi, chị đừng giận hắn nữa."
"Đúng đó đúng đó, chúng ta phải tin tưởng tiểu Lục Vân chứ." Vương Băng Ngưng cũng nói.
Sự ủng hộ của hai người em này hoàn toàn là ngoài dự tính của Lâm Thanh Đàn, đôi mày thanh tú hơi nhăn lại một chút, nói: "Các em không nhìn ra, căn bản là em tr… Lục Vân hắn không nói thật sao? Khẳng định hắn vẫn còn giấu diếm gì đó."
"Ai da chị hai, chị đa nghi quá rồi đó, em và em tư đều cảm thấy không có gì."
"Đúng đó đúng đó, không có gì đâu."
Hai người này không bình thường.
Lâm Thanh Đàn càng thêm buồn bực, thấy chị cả trở về, thế là cô lại chủ động thuật lại việc này cho cô ấy nghe một lần nữa.
Chị cả là người vô cùng lý trí, nhất định có thể nghe ra cái lý do trăm ngàn chỗ hở kia của Lục Vân, sau đó chị cả sẽ về cùng một chiến tuyến với mình, ép cho Lục Vân nói ra chân tướng.
Nhưng mà chuyện Lâm Thanh Đàn không ngờ là.
Diệp Khuynh Thành yên lặng nghe hết xong, chỉ nói bốn chữ: "Em đa nghi rồi."
Nói xong cô cởi áo ngoài ra, để lộ áo lót màu trắng cùng với dáng người động lòng người bên trong, sau đó cầm lấy một bộ váy ngủ đến phòng tắm, chuẩn bị tắm rửa.
Lâm Thanh Đàn nghe vậy thì hơi bối rối.
Rốt cục hôm nay mấy chị em của mình bị sao vậy, phản ứng lạnh nhạt quá vậy?
Lâm Thanh Đàn chỉ có thể buồn bực trở về phòng.
Khi cô vừa đóng cửa lại.
Liễu Yên Nhi liền nháy mắt với Lục Vân, nhỏ giọng nói: "Tiểu Lục Vân, nhanh nói đi, lúc em làm thịt tên quỷ Nhật đó, có hung hăng tra tấn cậu ta một trận không?"
"Đương nhiên, dám đánh chủ ý lên người chị của em, đương nhiên em sẽ không để cậu ta chết dễ dàng rồi, nhưng mà thân phận của cậu ta cũng không đơn giản, nghe nói là Phó minh chủ Liên Minh Ninja của Nhật Bản."
"Chặc, tiểu Lục Vân, ở trước mặt mấy chị cũng không cần ra vẻ vậy đâu, đừng nói thân phận của cậu ta không đơn giản, chị thấy em mới không đơn giản đó!"
Liễu Yên Nhi đẩy đẩy Lục Vân, hoàn toàn không để ý, hai ngọn đồi của cô đã bị đè đến biến dạng trên cánh tay của hắn.
Lục Vân cạn lời.
Vương Băng Ngưng thì tự lẩm bẩm: "Chị có dự cảm, Liên Minh Ninja gì gì đó của Nhật Bản sắp gặp nạn rồi."