Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 255: Để tôi giải thích cho ông



Chấp nhận lời xin lỗi?

Kimura Musashi nhất thời không phản ứng gì, thầm nghĩ Park Kwok Chang nói chính là người đàn ông đến từ Long Quốc đã chuẩn bị lễ vật hai ngày nữa sẽ đến tạ lỗi.

Không chỉ có ông ta, mà đám người Chishima Ryoko cũng nghĩ như vậy.

Nguyên nhân thứ nhất, là người đàn ông Long Quốc đã giết Kimura, đó là lỗi của hắn, vì vậy người phải nói lời xin lỗi phải là hắn mới đúng.

Nguyên nhân thứ hai là Park Kwok Chang nói lắp, có lẽ là do ông ta bị sát khí của Kimura Musashi làm cho sợ hãi nên nói năng không rõ ràng.

Vì vậy, sau khi nghe những lời của Park Kwok Chang, Kimura Musashi im lặng trong giây lát.

Ngay lập tức.

Cười lạnh một tiếng, nói: "Hừ! Xin lỗi? Đó là mạng người đó. Hắn cho rằng tôi có thể tha thứ cho hắn nếu hắn xin lỗi sao? Từ khi nào người của Long Quốc lại trở nên ngây thơ như vậy?"

Chishima Ryoko cũng nói: "Chúng tôi không chấp nhận lời xin lỗi. Đáp án cho việc lần này chỉ có một, chính là, người đàn ông Long quốc đó nhất định phải chôn cùng tiểu công tử Kimura!"

Hai người họ nói như vậy.

Bất ngờ Park Kwok Chang nở một nụ cười gượng gạo.

Ông ta biết rõ.

Hai ninja đến từ Nhật Bản đã hiểu nhầm ý của ông ta.

Kỳ thật cũng không thể trách họ.

Park Kwok Chang khi nghe Lục Vân nói vậy, ông ta sửng sốt một lúc lâu mới hiểu ra, việc một kẻ giết người yêu cầu đối phương xin lỗi là điều chưa từng có.

Park Kwok Chang cũng không biết giải thích như thế nào.

Ông ta sợ rằng nếu ông ta nói ra ý tứ ban đầu của Lục Vân, đại nhân Kimura sẽ phát điên ngay tại chỗ, nếu ông ta không hài lòng có thể giết ông ta ngay lập tức.

Vì vậy Park Kwok Chang sắp xếp lại suy nghĩ của mình, quyết định không giải thích quá chi tiết mà nói: "Đại nhân Kimura, tóm lại, ý của người đàn ông Long Quốc đó là hắn sẽ sớm đến thăm ngài."

Kimura Musashi trong mắt bắn ra hai luồng ánh sáng lạnh lùng, nói: "Nếu hắn dám tới, tôi sẽ để hắn có tới mà không có về."

Đương nhiên, ông ta hy vọng Lục Vân có thể tự mình tới đây.

Như vậy, ông ta có thể giam cầm Lục Vân bằng chính đôi tay mình, cho hắn nếm trải tất cả cực hình ở Nhật Bản, hắn sẽ không bị đày xuống địa ngục cho đến khi hắn chưa bị tra tấn đủ.

Chishima Ryoko nói: "Đại nhân Kimura, thần cảm thấy chuyện này rất kỳ quái, người nói người đàn ông đến từ Long Quốc cố ý tìm cớ lôi kéo chúng ta, sau mấy ngày nữa liền chạy trốn đến nơi khác sao?"



"Có khả năng này."

Kimura Musashi cau mày nói: "Cho nên ông hãy đi theo Park Kwok Chang đến Long Quốc một chuyến, để xem người đàn ông Long Quốc đó đến tột cùng là đang giở trò gì."

Chishima Ryoko gật đầu.

Ngay lúc này.

Một gã ninja khác chạy vào và nói: "Đại nhân Kimura, bên ngoài có một người đàn ông từ Long Quốc, hắn nói rằng có việc quan trọng muốn được gặp ngài."

"Người Long Quốc!"

Nhất thời trong đáy mắt Chishima Ryoko lộ ra hàn quang, nói: "Để hắn vào!"

"Dạ!"

Gã ninja đi ra ngoài một chuyến, rất nhanh đã dẫn theo một người thanh niên vào, Park Kwok Chang vừa nhìn thấy người thanh niên này từ xa, liền trợn to hai mắt nói: "Cậu… cậu sao lại tới đây nhanh như vậy?"

Người đến đương nhiên là Lục Vân.

Lục Vân cười nói: "Tôi làm việc luôn không thích trì hoãn, ông đã nói với phó minh chủ theo những gì tôi đã yêu cầu chưa?"

Park Kwok Chang ánh mắt phiêu diêu, nói: "Nói .. nói rồi."

"Vậy những lễ vật ông ta chuẩn bị đâu?"

"Cái này..."

Vẻ mặt Park Kwok Chang cứng đờ, vào lúc này, Kimura Musashi lên tiếng nói: "Park Kwok Chang, người đàn ông Long Quốc này có phải là kẻ đã giết con trai tôi không?"

Ông ta đã đoán được điều đó, nhưng quyết định hỏi Park Kwok Chang trước.

Park Kwok Chang gật đầu.

Ngay lập tức.

Một sát khí đáng sợ tràn ngập không khí.

Kimura Musashi hai mắt nhìn chằm chằm vào Lục Vân, giống như một con sư tử đang tức giận, gầm lên: "Tên Long Quốc kia, cậu thật to gan dám giết con trai tôi, còn dám tự mình tìm đến cửa tìm chết?"

Lục Vân lắc đầu nói : "Xem ra lời xin lỗi của ông không có thành ý cho lắm!"

"Xin lỗi? Ai xin lỗi?"

Mặc dù trong lòng Kimura Musashi đang có lửa giận ngập trời, nhưng khi Lục Vân nói những lời này thì bỗng nhiên lại sửng sốt một chút.



Lục Vân kinh ngạc nói: "Không phải Park Kwok Chang đã nói với ông, con trai của ông rất đáng chết sao, ông không biết cách dạy cậu ta, cho nên ông phải xin lỗi tôi."

"..."

Cảnh tượng im lặng kỳ lạ lan tràn trong chốc lát.

Sau đó, tiếng gầm giận dữ của Kimura Musashi bỗng vang lên: "Tên Long Quốc kia, các logic chó má gì vậy, cậu đã giết chết con trai tôi, sau đó lại muốn tôi xin lỗi cậu sao?"

"Xem ra lời nói của Park Kwok Chang, không được chuẩn cho lắm…"

Đột nhiên Lục Vân hướng về phía Park Kwok Chang tát một cái, nói: "Nói lại mà cũng không được, tôi giữ ông có ích lợi gì?"

Bốp!

Cơ thể của Park Kwok Chang đột ngột quay 365 độ trong không trung.

Sau khi tát.

Lục Vân lại nhìn Kimura Musashi và nói: "Vì Park Kwok Chang không giải thích với ông, cho nên tôi sẽ tự mình giải thích cho ông hiểu. Con trai ông dám âm mưu dùng thuốc mê để hạ nhục chị gái tôi, còn dám thi triển huyễn thuật ra lệnh cho tôi uống thuốc độc, nhưng đáng tiếc huyễn thuật của cậu ta quá rác rưởi, cho nên tôi không trúng huyễn thuật của cậu ta.

Trong lòng cậu ta dám nổi lên những ý định này là vô cùng đáng chết, ông có cảm thấy những gì tôi nói có lý không?

Còn có.

Vì ông là cha của cậu ta nhưng ông lại để cho con trai mình ở nước ngoài hành động dơ bẩn như vậy, ông không biết cách dạy dỗ con trai mình, cho nên, ông phải xin lỗi tôi đúng không?"

Lục Vân nói xong, liền yên lặng nhìn Kimura Musashi.

Sắc mặt Kimura Musashi cực kỳ âm trầm.

Vừa rồi ông ta có hỏi Park Kwok Chang về chuyện này, Park Kwok Chang chỉ đại khái nói rằng tiểu Kimura đã phạm một sai lầm, cho nên cậu ta đã bị người của Long Quốc giết.

Bây giờ Lục Vân nói lại lần nữa, thì ông ta mới thấy tình hình dường như nghiêm trọng hơn ông ta tưởng tượng.

Nhưng vậy thì đã sao?

Người chết dù sao cũng là con trai của ông ta, mặc kệ cậu ta phạm phải sai lầm lớn như thế nào, cậu ta cũng là con ruột của ông ta.

Con trai của ông ta chết cũng thôi đi.

Hiện tại tên sát nhân này còn dám tới cửa bắt ông ta phải xin lỗi, loại hành vi này thật sự là quá đáng, quá mức kiêu ngạo rồi.

Nếu như ông ta xin lỗi hắn thì mặt mũi này phải để ở đâu đây?