Vừa rồi Kimura Musashi vẫn còn đắm chìm trong bi thương và tự trách, hồi lâu chưa khôi phục lại tinh thần.
Mặc dù bây giờ ông ta biết rằng mọi thứ vừa rồi chỉ là ảo ảnh.
Tuy nhiên, mọi thứ quá chân thật khiến cho khung cảnh tự mình giết con trai cứ khắc sâu trong tâm trí của Kimura Musashi.
Vô cùng đau đớn.
Sau một khoảng thời gian, trước khi nói, cổ họng của Kimura Musashi còn giật giật vài lần: “Làm thế nào mà cậu làm được?”
Ông ta không thể hiểu nổi chuyện gì vừa xảy ra, nó thật kỳ lạ.
Rõ ràng thế giới huyễn thuật này là do ông ta tạo ra, rõ ràng ông ta chính là thần của thế giới này, vì sao tên Long quốc này lại chiếm ưu thế được?
Kimura Musashi không thể hiểu nổi.
Lục Vân cười nói: “Cái mà các người gọi là huyễn thuật, chỉ là một thủ đoạn vặt vãnh đối với tu đạo giả ở Long quốc chúng tôi mà thôi.”
“Tu đạo giả?”
Kimura Musashi híp mắt lại, sau đó cười khổ nói: “Hóa ra cậu là tu đạo giả, chẳng trách.”
Kimura Musashi đã từng nghe nói về tu đạo giả ở Long quốc. Người ta nói rằng bọn họ là một nhóm người có thuật pháp thần thông cực mạnh.
Thậm chí một tu đạo giả cực mạnh có thể khám phá thiên cơ, không chế âm dương luân hồi.
Huyền diệu tới mức khó giải thích.
Tất nhiên Kimura Musashi cũng chỉ là nghe nói chứ ông ta chưa thực sự chiến đấu với tu đạo giả của Long quốc bao giờ.
Vì thế khi có tin đồn rằng huyễn thuật mà Liên minh Ninja luôn tự hào chỉ là trò vặt vãnh đối với tu đạo giả, Kimura Musashi đã chế giễu.
Cho đến tận hôm nay khi được chứng kiến thủ đoạn của Lục Vân, ông ta đã tin điều đó.
Hóa ra tu đạo giả của Long quốc thực sự rất đáng sợ.
“Cái thế giới huyễn thuật này là do ta tạo ra hay là do cậu tạo ra?” Kimura Musashi trầm ngâm một hồi, sau đó hỏi với vẻ không tình nguyện.
“Đương nhiên là do ông tạo ra rồi nhưng tôi cũng sử dụng một ít thủ đoạn để khiến cho ông quên mất rằng mình mới là chủ nhân của thế giới này. Sau đó trong chính thế giới huyễn thuật của ông, tôi đã tạo ra ảo cảnh cho ông.”
Trong thế giới huyễn thuật của một người, việc tạo ra ảo cảnh cho chính người đó là chuyện chưa từng có.
Tu đạo giả của Long quốc thực sự quá đáng sợ!
Lúc này, Kimura Musashi không còn một chút ý định muốn báo thù nào nữa, toàn thân triệt để chấn động.
Lúc này, Lục Vân nhàn nhạt nói: “Còn chuyện phá giải huyễn thuật của ông nữa, dễ như ăn kẹo.”
Thân thể của Kimura Musashi lại chấn động.
Do dự hồi lâu, ông ta nói: “Nếu như cậu thực sự có thể phá giải huyễn thuật của ta, vậy thì ta tuyệt đối sẽ không để ý chuyện cậu giết con trai của ta nữa.”
Trong tất cả các thuật ninja, ông ta giỏi nhất về huyễn thuật. Nếu như Lục Vân có thể dễ dàng phá giải huyễn thuật của ông ta thì ông ta sẽ rất khó có thể tiếp tục báo thù.”
“Một điều nữa.”
Sau khi Kimura Musashi nói xong, Lục Vân cười nói: “Nếu như tôi phá giải huyễn thuật của ông thì ông sẽ nhận tôi là chủ nhân, sao nào?”
“Nhận cậu làm chủ nhân?”
Ánh mắt của Kimura Musashi kiên định.
Tu đạo giả của Long quốc này không chỉ ngăn cản ông ta báo thù cho đứa con trai đã mất mà còn muốn ông ta trở thành con chó của hắn.
Quá ngang ngược rồi!
Tất nhiên là Kimura Musashi không vui.
Lục Vân nói thêm: “Trong vòng một giây, tôi sẽ phá vỡ huyễn thuật của ông. Nếu như tôi làm được thì ông sẽ nhận tôi làm chủ nhân được chứ?”
Kimura Musashi là Phó minh chủ của Liên minh Ninja. Vị trí này không thấp nên nếu như có thể khống chế được ông ta thì cũng tương đương với khống chế được động tĩnh của Liên minh Ninja.
Đây cũng là một ý tưởng bất chợt của Lục Vân.
Hắn không quan tâm đến Liên minh Ninja của Nhật Bản. Cũng có khả năng cao là trong tương lai cũng sẽ không có bất cứ tiếp xúc nào với tổ chức này. Chỉ cần thế lực của tổ chức này không xâm nhập vào Long quốc là được. Nhưng dù sao nếu như có thể khống chế được thì cũng tốt hơn.
Sau khi nghe Lục Vân nói rằng mình phải nhận hắn làm chủ nhân, Kimura Musashi rất khó chịu nhưng nghe thấy lời sau đó, trong lòng ông ta lại chấn động.
Phá giải huyễn thuật của ông ta chỉ trong một giây?
Hắn đang nói đùa sao?
Trong cuộc đối đầu vừa rồi, Kimura Musashi phải thừa nhận rằng thủ đoạn của Lục Vân rất kỳ lạ và mạnh mẽ nên khả năng huyễn thuật của cậu ta chắc cũng không hề yếu.
Đương nhiên là Kimura Musashi không tin lời nói của Lục Vân.
Tuy không tin nhưng ông ta cũng không dại gì đồng ý với Lục Vân.
Dù sao ông ta cũng không còn là một thanh niên trẻ tuổi, hễ bị khiêu khích là lập tức nổi nóng.
Kimura Musashi vẫn duy trì một chút tỉnh táo.
Thế nhưng Lục Vân cũng không vội, đợi Kimura Musashi tiêu hóa xong những gì hắn nói, hắn tiếp tục nói: “Chúng ta có thể đánh cược lớn hơn nữa. Nếu như tôi không làm được thì ông có thể báo thù cho con trai mình bất cứ lúc nào, tôi sẽ không phản kháng.”
“Thật chứ?”
Trong mắt của Kimura Musashi đột nhiên bắn ra một tia lạnh lẽo.
Đương nhiên là ông ta muốn báo thù cho con trai nhưng thực lực của đối phương quá mạnh khiến cho ông ta tạm thời quên đi ý niệm muốn báo thù. Nhưng nếu như Lục Vân không phản kháng thì ông ta vẫn có hy vọng báo thù.
Lục Vân gật đầu nói: “Đương nhiên, tôi vẫn luôn giữ lời. Ông có đồng ý không?”
Kimura Musashi trầm mặc trong chốc lát, ông ta quyết định đánh cược một phen: “Được, ta đánh cược với cậu một lần, hy vọng cậu sẽ không thất vọng.”
“Phá!”
Ông ta vừa dứt lời thì đã nghe thấy Lục Vân hét lớn một tiếng. Mặt trăng màu đỏ trên bầu trời vỡ nát.
Lát sau, thế giới huyễn thuật hoàn toàn sụp đổ.
Một thủ đoạn khủng khiếp như vậy khiến cho Kimura Musashi sững sờ mất một lúc không nói nên lời.
Thực sự chỉ mất đúng 1 giây…
Không đúng, căn bản là không hề mất một giây nào cả, chỉ là một cái chớp mắt!