Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 257: Huyễn thuật chân chính



Huyễn thuật của Kimura Musashi và Chishima Ryoko không cùng đẳng cấp với nhau. Huyễn thuật của Chishima Ryoko chỉ là chút tiểu xảo nhỏ.

Thế nhưng Kimura Musashi thì khác. Trong thế giới huyễn thuật của ông ta, vạn vật đều có thể thay đổi và có khả năng tấn công. Hơn nữa, ông ta là thần của thế giới này.

Vì thế kể từ lúc Lục Vân rơi vào thế giới huyễn thuật, Kimura Musashi chắc chắn rằng tên Long quốc đã là cá trong chậu.

Ông ta có thể dùng mọi cách để tra tấn Lục Vân.

Nỗi đau do sự tra tấn này có thể nhắm thẳng vào tinh thần của Lục Vân.

Nói thẳng ra là Kimura Musashi muốn khiến cho tinh thần của Lục Vân bị sụp đổ trước, sau đó là sự sụp đổ về thể xác. Đòn kép này khiến cho hắn phải chịu nỗi đau cùng cực.

Đột nhiên có vô số xương trắng nhô ra khỏi mặt đất quấn lấy cơ thể của Lục Vân như những xúc tu khiến cho hắn không thể di chuyển và những chiếc gai mọc trên những chiếc xương trắng đó đâm vào từng tấc cơ thể của Lục Vân.

“Chuẩn bị chịu nỗi đau thống khổ đi!”

Kimura Musashi cười khẩy.

Chỉ có thể nghe được giọng nói của ông ta nhưng không thấy bóng dáng của ông ta đâu.

Khi lời chế nhạo vừa dứt, ánh trăng đỏ rực bao trùm toàn bộ thế giới huyễn thuật. Một số đốm sáng màu đỏ kỳ lạ rơi xuống lông mày của Lục Vân như thế chúng muốn khoan sâu vào bên trong để nắm bắt suy nghĩ của hắn.

Đây là một trong những thủ đoạn khác của Kimura Musashi nhằm tái tạo lại ký ức của Lục Vân.

Sau đó, tất cả những nhân vật quen thuộc hóa thành ảo ảnh xuất hiện trong tâm trí của hắn. Kimura Musashi sẽ tra tấn người thân, bạn bè và người yêu của Lục Vân trước mặt hắn và để hắn tận mắt chứng kiến những cảnh đó.

Thế nhưng dù có cố gắng như thế nào, những đốm sáng màu đỏ cũng không thể tái tạo lại ký ức của Lục Vân.

Rõ ràng đây là thế giới huyễn thuật còn Lục Vân chỉ là một hư ảnh tinh thần.

Là vị thần của thế giới huyễn thuật này, vậy mà Kimura Musashi không thể đọc được ký ức của Lục Vân?

Thật là kỳ lạ.

“Không thể nào!

Thanh âm của Kimura Musashi vang lên lần nữa. Sự tự tin của ông ta hiện tại đã giảm nhiều so với lúc trước.

“Hừ, nếu như cậu đã ngoan cố như vậy thì ta sẽ ném cậu vào ổ trùng để cho cậu nếm trải nỗi thống khổ bị ngàn vạn con trùng cắn xé!”

Thấy không thể đọc được ký ức của Lục Vân, Kimura Musashi đã thay đổi ý định và đổi cách tra tấn Lục Vân.



Tiếng nổ ầm vang lên.

Đột nhiên mặt đất nứt ra, dưới chân Lục Vân xuất hiện một cái hố đen.

Bởi vì cơ thể của Lục Vân bị đóng đinh bởi vô số gai xương nên hắn không thể di chuyển và chỉ có thể bị động rơi xuống hố đen tối tăm.

Đột nhiên có âm thanh vang lên xung quanh như tiếng chuột.

Ngay sau đó, có tiếng hét cực kỳ chói tai vang từ sâu trong hang động.

Lúc này, ánh trăng đỏ rực chiếu lên miệng hố sâu tạo ra bóng người Kimura Musashi. Nghe thấy tiếng hét bên dưới, ông ta vô cùng căm hận.

“Tên Long quốc chết tiệt dám giết con trai của ta. Ta sẽ bắt cậu phải nếm trải cảm giác đau khổ bị vạn trùng cắn xé. Sau đó, ta sẽ ném cậu vào trong dung nham để mày phải chịu tra tấn cực nóng!”

Kimura Musashi nghiến răng nghiến lợi nói.

Ông ta vừa dứt lời.

Bên dưới hố đen tối đen như mực đột nhiên bùng lên một ngọn lửa chói mắt và nó thực sự biến thành một vùng dung nham.

Dung nham nóng bỏng dâng trào, thỉnh thoảng có vài tia lửa phun lên.

Tuy nhiên đột nhiên Kimura Musashi cau mày. Chỗ dung nham này không phải do ông ta tạo ra. Ông ta vừa mới nói vậy thôi, ông ta chưa định ném Lục Vân vào dung nham sớm như vậy.

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

Một luồng lửa đỏ bắn ra từ bên dưới.

Ánh sáng đỏ nóng phản chiếu một khuôn mặt bên dưới.

Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt đó, Kimura Musashi trợn mắt há hốc mồm.

Không ngờ đó lại là con trai ông ta, tiểu Kimura.

Lúc này, tiểu Kimura đang lơ lửng trên dung nham. Cơ thể của cậu ta bị bao phủ bởi những con trùng đang cắn xé máu thịt.

“Ba, tại sao ba lại làm thế này với con?”

Tiểu Kimura thét lên chói tai, vì đau đớn mà ngũ quan vặn vẹo điên cuồng. Đôi mắt tuyệt vọng kia bắn ra tia sáng oán hận như thể đang trách Kimura Musashi sao lại đối xử tàn nhẫn với con trai mình như vậy.

“A!”

Lại có một tiếng thét đau thấu tim gan vang lên.



Chỉ thấy vô số con trùng đen kỳ dị chui ra khỏi cái miệng đang há to của tiểu Kimura. Tiếp đó, nhãn cầu của cậu ta nổ tung, vô số con trùng đen chui ra ngoài nhanh chóng quét sạch chút da thịt còn sót lại trên mặt cậu ta.

Ầm!

Tiểu Kimura rơi xuống dung nham và bị ngọn lửa nuốt chửng hoàn toàn và không còn phát ra bất cứ thanh âm nào nữa.

Trái tim của Kimura Musashi như bị dao cắt.

Đây vốn là thủ đoạn ông ta dùng để đối phó với Lục Vân nhưng không ngờ người ở phía dưới lại biến thành con trai của ông ta một cách kỳ lạ.

Hơn nữa, khung cảnh tuyệt vọng trước cái chết này trông chân thực đến mức khiến cho Kimura Musashi trong giây lát quên mất rằng đây là thế giới huyễn cảnh và ông ta nghĩ rằng chính mình là người thực sự tự tay đẩy con trai vào dung nham.

Kimura Musashi khóc lớn.

Ông ta sa vào cảm giác tự trách mình.

Mãi cho đến khi, có một thanh âm truyền đến tai ông ta: “Huyễn thuật lợi hại chân chính là làm cho người ta hoàn toàn không biết đây là thế giới huyễn thuật. Ông còn kém lắm.”

Kimura Musashi quay đầu lại nhìn.

Thanh âm của người thanh niên đang nói chuyện nghe có vẻ quen quen.

Mới đầu, ánh mắt của Kimura Musashi còn trống rỗng, sau đó biến thành nghi hoặc và cuối cùng là chấn kinh.

Ông ta nhớ ra rồi.

Người thanh niên này chính là tên Long quốc, kẻ đã giết con trai của ông ta!

Ông ta không phải là người giết tiểu Kimura!

Cuối cùng, Kimura Musashi cũng tỉnh táo lại.

Vừa rồi khi nhìn thấy khuôn mặt bên dưới, ông ta đã hoàn toàn đánh mất chính mình và đắm chìm vào huyễn cảnh.

Ông ta đã quên hết toàn bộ mọi chuyện xảy ra trước đó.

Đương nhiên, ông ta cũng quên mất sự tồn tại của Lục Vân.

Nếu không phải đột nhiên Lục Vân nói gì đó thì Kimura Musashi nhất định sẽ cho rằng mọi chuyện mình thấy là thật, chính tay ông ta đẩy con trai mình xuống biển dung nham.

Đây chính là cảnh giới cao nhất của huyễn thuật khiến người ta đắm chìm vào trong đó và quên đi sự thật.