Ban đầu Lâm Thanh Đàn rất tức giận, cô nghĩ rằng cho dù Lục Vân nói gì thì cô cũng sẽ không bao giờ tin nữa nhưng khi nghe hắn nói chuyện này, cô vẫn sững người trong giây lát.
Lục Vân đã giết người Nhật Bản đó?
Lâm Thanh Đàn đã đoán được câu trả lời này nhưng cô chưa từng dám nghĩ sâu hơn về nó.
Đối với người có đầu óc đơn giản như cô, giết người là một chuyện vô cùng kinh khủng. Cô chưa bao giờ dám nghĩ rằng một ngày nào đó em trai mình sẽ trở thành kẻ giết người.
Lâm Thanh Đàn sững người một lúc và nói: “Em…Em nói thật chứ?”
Lục Vân gật đầu.
Lâm Thanh Đàn nhún vai, hít một hơi thật sâu. Sau đó đột nhiên nở một nụ cười buồn bã, vỗ nhẹ vào người Lục Vân rồi nói: “Em trai, em đang đùa chị đúng không? Người đàn ông đó đã trở về Nhật Bản rồi.”
“Chị hai, em…”
“Câm miệng!”
Lâm Thanh Đàn đột nhiên hét lên một tiếng, không để Lục Vân nói tiếp về chuyện này nữa.
Lúc này, Lục Vân mới nhận ra chị hai đang bảo vệ mình, hắn cười nói: “Chị hai, thật ra chị rất thông minh, dù như vậy cũng không lừa được chị. Người đàn ông đó đã thực sự quay trở về Nhật Bản rồi.”
Đương nhiên hắn không thể phụ lòng tốt của chị hai được.
Lâm Thanh Đàn giả vờ xoa xoa trán, trong mắt hiện lên một tia lo lắng nhưng cô vẫn nói: “Được rồi, sau này không được phép nhắc đến ba chữ người Nhật Bản đó nữa, càng không được phép giở trò đùa giỡn nữa.”
“Em hiểu rồi.”
Một nụ cười hạnh phúc xuất hiện trên khuôn mặt của Lục Vân.
Dù sao chị hai cũng đã giảng hòa với hắn.
Cả ngày hôm đó, tâm trạng của Lục Vân rất tốt nhưng Lâm Thanh Đàn lại luôn lơ đãng.
Cô biết rằng những gì Lục Vân nói rất có thể là sự thật.
Cô cũng không biết mình có thể giữ được bí mật bao lâu.
Lâm Thanh Đàn lo lắng cả ngày, cuối cùng cô đưa ra một quyết định táo bạo đó là một khi phát hiện ra tình hình không ổn, cô sẽ chủ động đứng ra nhận tội thay Lục Vân.
Em trai đã làm nhiều chuyện để bảo vệ cô.
Vì thế, bất kể có chuyện gì, không thể để em trai gặp nạn được.
Buổi tối trở về biệt thự Lục Vân.
Lâm Thanh Đàn do dự một lúc lâu, cuối cùng cô bước vào phòng của Diệp Khuynh Thành. Cô đóng cửa lại và nói chuyện với Diệp Khuynh Thành về điều đó.
Sau khi nghe xong, trên khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Khuynh Thành không có gì ngạc nhiên.
Khi Lâm Thanh Đàn mới bắt đầu nói, cô đã đoán trước được kết quả.
Tiểu Lục Vân là người như thế nào chứ?
Bá đạo!
Mạnh mẽ!
Quan trọng nhất chính là bao che khuyết điểm!
Chỉ cần ai đó dám có ý nghĩ xấu xa với người hắn quan tâm thì hắn sẽ giáng một đòn sấm sét cho đối phương ngay tức khắc!
Đó chính là tính cách của Lục Vân.
Diệp Khuynh Thành hiểu khá rõ về hắn nên trong lòng cô cảm thấy rất ấm áp.
Có một người em trai như vậy, đời này thực sự không có gì hối tiếc.
Lẳng lặng nghe Lâm Thanh Đàn nói xong, tâm tình của Diệp Khuynh Thành cũng không có gì thay đổi nhiều. Ngược lại, cô hỏi: “Nếu như bên trên thật sự điều tra ra chuyện này thì em sẽ làm thế nào?”
Lâm Thanh Đàn không chút do dự nói: “Vì bảo vệ em mà em trai đã giết người, vì vậy em sẽ nhận tội thay em ấy và nói rằng em đã giết người đàn ông Nhật Bản đó bằng cách hạ độc.”
Cô đã suy nghĩ về chuyện này cả ngày cho nên cô rất chắc chắn về câu trả lời của mình.
Diệp Khuynh Thành chớp mắt nói: “Em tốt với tên nhóc xấu xa đó thật. Dù sao thì hắn ngày nào cũng gào lên đòi cưới chị gái làm vợ. Hay là sau khi cơn phong ba này qua đi, em gả cho hắn được không?”
“Chị cả!”
Sắc mặt của Lâm Thanh Đàn trầm xuống, cô nói: “Em đang nói chuyện nghiêm túc với chị, vậy mà chị lại đùa giỡn như vậy?”
“Được rồi, chị không đùa nữa.”
Diệp Khuynh Thành cố nén cười, cô nói: “Nếu như em thật sự muốn nhận tội thay hắn thì chị nghĩ em nên chủ động tự thú trước khi bên trên điều tra.”
Lâm Thanh Đàn cau mày.
Một lúc sau, cô lấy điện thoại di động ra và nói: “Chị, chị nói đúng. Em nên chủ động tự thú. Bây giờ em sẽ gọi 110 và giải thích tình hình cho họ.”
Đúng lúc này, Diệp Khuynh Thành đột nhiên giật lấy điện thoại di động của Lâm Thanh Đàn, cô trợn mắt nói: “Lâm Thanh Đàn, em đúng là ngực to não phẳng. Em không biết là chị đang nói đùa hả?”
“Ý của chị là?” Lâm Thanh Đàn khó hiểu.
Diệp Khuynh Thành khẽ thở dài một tiếng, sau đó nói với giọng điệu phức tạp: “ Em đã từng nghe đến cái tên Vân Thiên Thần Quân chưa?”
“Vân Thiên Thần Quân?”
Vẻ mặt của Lâm Thanh Đàn đông cứng lại.
Đương nhiên là cô từng nghe qua cái tên này. Chỉ cần là người Long quốc, không, chỉ cần cô là người có tai thì chắc hẳn đã nghe qua cái tên này.
Chỉ là đối với đại đa số mọi người, cái tên này quá thần bí và xa vời. Thậm chí nhiều người còn coi cái tên này như một kiểu tín ngưỡng, chôn sâu trong lòng.
Diệp Khuynh Thành gật đầu, tiếp tục nói: “Vân Thiên Thần Quân là anh hùng vĩ đại của Long quốc chúng ta. Đó là một sự tồn tại của một công bằng vạn tội. Hơn nữa, Vân Thiên Thần Quân sẽ không giết người một cách tùy tiện, những người mà ngài giết đều là trừng trị kẻ ác.”
“Chị cả, em đồng ý với những gì chị nói. Dù sao thì Vân Thiên Thần Quân cũng đồng nghĩa với công lý ở Long quốc nhưng chuyện đó thì có liên quan gì đến tiểu Lục Vân?” Lâm Thanh Đàn khó hiểu hỏi.
Diệp Khuynh Thành nhìn chằm chằm vào chỗ đáng kiêu ngạo của Lâm Thanh Đàn.
Chẳng lẽ thứ này quá lớn sẽ ảnh hưởng đến IQ thật sao?
May mà chỉ số IQ của cô vẫn bình thường.
Diệp Khuynh Thành kỳ quái nói: “Em không hiểu ý của chị sao? Em trai Lục Vân của chúng ta chính là Vân Thiên Thần Quân. Ở Long quốc, làm gì có ai có tư cách trừng phạt Vân Thiên Thần Quân chứ?”
Rõ ràng là thân phận của Lục Vân đã bị lộ nhưng không hiểu mấy chị gái xinh đẹp này đang nghĩ gì mà không chịu thổ lộ với nhau.
Nếu như chị hai biết được thân phận của hắn sớm hơn thì chị ấy đã không lo lắng về chuyện tên Nhật Bản đó lâu như vậy. Đương nhiên là cũng không vì chuyện nhỏ đó mà tức giận với hắn.
Đối với Vân Thiên Thần Quân, giết một tên Nhật Bản có dã tâm chỉ là chuyện nhỏ.