Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 263: Đậu bỉ



Em trai là Vân Thiên Thần Quân?

Đôi mắt của Lâm Thanh Đàn đột nhiên mở to cô nói: "Chị cả, chị có chắc là chị không nói đùa em không?"

"Vân Thiên Thần Quân là nhân vật tôn quý như thế, làm sao chị dám tùy tiện lấy ra nói đùa chứ."

"Nhưng mà, điều này quá khó tin."

Đôi đỉnh kiêu hãnh trên ngực Lâm Thanh Đàn không ngừng run rẩy, sóng gió cuồn cuộn, chứng tỏ cô kinh ngạc đến dường nào.

Liên tục hỏi đi hỏi lại Diệp Khuynh Thành.

Diệp Khuynh Thành không còn lựa chọn, đành duỗi ba ngón tay ra đưa lên cao, nói: "Tôi, Diệp Khuynh Thành, thề với bóng đèn, chỉ cần tôi nói ra nửa câu giả dối, cả đời sẽ thủ tiết chờ chồng, đời này chỉ được làm bạn với dưa chuột và cà tím."

Trong lòng Lâm Thanh Đàn kỳ thật đã tin đến bảy, tám phần.

Kể từ khi em trai trở về, mọi thứ đã trở nên không còn bình thường nữa, khó khăn đến đâu chỉ cần em trai ra tay, mọi chuyện đều được nhanh chóng giải quyết.

Ngay cả lão Dư, một bậc thầy về Trung Y, cũng chạy đến đây tỏ lòng thành để bái sư.

Hơn nữa còn có một bộ kỳ môn châm pháp...

Trước đây, Lâm Thanh Đàn không dám tưởng tượng xa thêm về những chuyện này.

Mà tất cả những dấu hiệu này cho thấy Lục Vân hoàn toàn không phải là một người bình thường.

Vì vậy Lâm Thanh Đàn không thể không tin vào điều đó.

Lục Vân là Vân Thiên Thần Quân!

Sở dĩ cô hỏi đi hỏi lại Diệp Khuynh Thành, đó thực ra chỉ là bày tỏ cảm giác kinh ngạc mà thôi.

Một lúc lâu sau.

Lâm Thanh Đàn mới hoàn hồn lại sau cú sốc, hỏi: "Chị cả, việc em trai là Vân Thiên Thần Quân, chị và những chị em khác đều đã biết chuyện này rồi sao, tại sao chỉ có em là không được biết?"

Diệp Khuynh Thành nói: "Có lẽ là..!"

"Các người sớm đã biết, còn không nói cho em biết, thật quá đáng!"

Đôi mắt của Lâm Thanh Đàn đột nhiên hiện lên một chút oán giận.

Thảo nào lúc trước bản thân nói về việc mất tích của cậu người Nhật, những người chị em này đều tỏa vẻ bình tĩnh, còn nói thêm nên tin tưởng tiểu Lục Vân vô điều kiện. Nhưng không ai nói cho cô biết sự thật cả, khiến cô lo lắng bấy lâu nay.

Thực quá tệ mà!

Đôi mắt Lâm Thanh Đàn lóe lên, đột nhiên cười ranh mãnh nói: "Chị cả, em cảm thấy đề nghị vừa rồi của chị cũng không tệ."



"Đề nghị gì?" Diệp Khuynh Thành khó hiểu nói

"Không phải chị nói, sau khi cơn bão này kết thúc, em có thể gả cho em trai, em cảm thấy có thể cân nhắc lại một chút, dù sao em cũng không còn trẻ, gả cho Vân Thiên Thần Quân hẳn là chuyện mà vô số cô gái nằm mơ cũng không dám nghĩ tới mà đúng không?"

"Không được!" Diệp Khuynh Thành thẳng thừng cự tuyệt.

"Tại sao không?"

"Hai người là chị em."

"Không có quan hệ huyết thống."

"Chị là chị cả, lại còn chưa lập gia đình, em vội vàng như vậy làm gì?"

"Ai quy định là chị cả phải lấy chồng trước, nếu cả đời chị không lấy chồng, chẳng lẽ chị muốn sáu chị em chúng em cùng làm bà già cô đơn với chị sao?"

"Phì, em mới là bà già. Tóm lại chị nói không được là không được!!"

"Chị muốn độc chiếm em trai một mình thì cứ nói thẳng đi!"

"Lâm Thanh Đàn, em có tin là chị chọc thủng túi khí của em không?" Hai chị em không ai nhường ai, sau đó lại bắt đầu một trận chiến đẫm máu.

Ngoài phòng

Trước sảnh.

Liễu Yên Nhi mang vẻ mặt âm trầm nói: "Không biết chị cả và chị hai ở trong phòng làm cái gì, bọn họ còn khóa cửa lại nữa."

Lục Vân buột miệng nói: "Hai người đều là nữ thì có thể làm được gì, đương nhiên là đậu bỉ rồi!" (hài hước nhưng lại ngốc nghếch, ý của main ám chỉ hai người họ là bách hợp)

"Hả?"

Liễu Yên Nhi chưa kịp phản ứng.

Vương Băng Ngưng lập tức ghé vào tai cô nói: "Chuyện này em biết, hơn nữa em còn biết rất rõ, hai người nam thì gọi là đấu kiếm, cho nên hai người nữ đương nhiên là. . ."

Trong lòng Liễu Yên Nhi có một thái độ quyến rũ, sau khi nghe Vương Băng Ngưng giải thích, nhịn không được mà đỏ mặt, nghiêng đầu nhìn Lục Vân nói: "Tiểu Lục Vân, em thật to gan, dám nói chị cả và chị hai như vậy sao."

"Chị cũng giống vậy … mà chị còn đậu bỉ hơn nữa, bởi vì chị ngủ với chị Khuynh Thành lâu nhất."

"Tên tiểu hỗn đản này, đáng bị đánh!"

Liễu Yên Nhi kiều mị hừ một tiếng, giơ nắm đấm nghênh ngang trước mặt Lục Vân, chửi rủa: "Chị bị chị cả coi là đối tượng quan sát trọng điểm, tất cả không phải là nhờ em sao, tiểu khốn kiếp đã bảo không có việc gì thì đừng quyến rũ chị mày."

"Em quyến rũ chị?"

Lục Vân lập tức mở to hai mắt, phản bác lại: "Rốt cuộc ai quyến rũ ai đây? Chị Yên Nhi, chị xem lại chính mình đi. Chị có một khuôn mặt quyến rũ đủ loại mê hoặc, còn cơ thể chị lại quyến rũ không sao che đậy. Nếu chị nói chị là một con hồ ly tinh chuyển sinh, chắc chắn em sẽ tin ngay đấy."



"Em gọi ai là hồ ly tinh hả? Có bản lĩnh thử nói lại nữa xem!" Liễu Yên Nhi không vui nói.

Lục Vân liền đổi lời: "Được rồi, chị không phải là hồ ly tinh, chị là vỏ ốc xà cừ, bề ngoài thì đẹp đẽ, áp vào tai còn nghe được âm thanh của biển cả."

Vương Băng Ngưng vừa nghe đã hiểu, nhanh chóng thêm dầu vào lửa: "Chị ba, Tiểu Lục Vân muốn nói chị là kỹ nữ đó."

"Chị sẽ giết em, tiểu hỗn đản này!”

Liễu Yên Nhi trong nháy mắt bỏ chạy.

Nghiễm nhiên Vương Băng Ngưng ngồi ăn dưa.

Trong phòng khách và trong phong ngủ.

Hai trận chiến không có thuốc súng nhưng hết sức kịch liệt lại nổ ra cùng một lúc.

Nó kéo dài hơn mười phút.

Cửa phòng mở ra.

Diệp Khuynh Thành đầu tóc rối bời, tiêu sái bước ra ngoài.

Lâm Thanh Đàn vẫn cuộn tròn trong phòng.

Bởi vì chỉ có người chiến thắng mới có quyền tắm trước, Diệp Khuynh Thành thắng nên cô ra trước, Lâm Thanh Đàn bị cô đẩy xuống giường.

Tuy nhiên.

Nhìn thấy Diệp Khuynh Thành quần áo xốc xếch, đầu tóc rối bù, bộ dạng thở dốc, ba người trong phòng khách lập tức im bặt.

Liễu Yên Nhi cũng nới lỏng móng vuốt nhỏ của mình khỏi cơ thể của Lục Vân.

Họ đồng loạt nhìn về phía Diệp Khuynh Thành.

Đôi mắt dần trở nên kỳ quái.

Diệp Khuynh Thành khó hiểu hỏi: "Sao các em lại nhìn chị như vậy? Lâm Thanh Đàn dám thách thức chị, chị chỉ dạy cho em nó một bài học thì có gì sai à?"

"Khục khục, không có việc gì không có việc gì, rất bình thường, chị Khuynh Thành giáo huấn rất đúng." Lục Vân vội vàng dời ánh mắt đi, cười nói.

Vương Băng Ngưng có chút thất vọng, nói: "Ồ, em nghĩ các chị rất đậu bỉ, nhưng có vẻ như em kỳ vọng quá cao."

"Đậu bỉ gì?" Diệp Khuynh Thành ngày càng nghi ngờ hơn.

"Ha…ha!"

Liễu Yên Nhi cười xấu xa, sau đó đột nhiên chạy đến bên Diệp Khuynh Thành, thì thầm với cô vài lời.