Tiêu Thấm nhận thấy điều gì đó, cô cố tình nắm lấy tay Lâm Thanh Đàn và nói: “Chị hai, chị biết đấy, chị là người mà em tin tưởng nhất từ khi còn nhỏ bởi vì chị chưa bao giờ nói dối em. Lần này cũng sẽ như vậy mà, phải không?”
Cô nhìn thẳng vào mắt Lâm Thanh Đàn.
Nhìn thấy cảnh này, đột nhiên Diệp Khuynh Thành cảm thấy tồi tệ.
Xong rồi, xem ra sắp bị lộ rồi.
Quả nhiên em sáu không dễ bị lừa như vậy.
“Chị…”
Lâm Thanh Đàn định quay đi thì đột nhiên Vương Băng Ninh cắt ngang: “Không phải chỉ là một bức ảnh thôi sao. Chị có ảnh, bây giờ chị sẽ cho em xem.”
Vừa dứt lời, cô chạy vào phòng mò mẫm một hồi rồi đi ra đưa cho Tiêu Thấm xem: “Đây, người ở trong ảnh là tiểu Lục Vân. Em cầm lấy xem đi.”
Tiêu Thấm háo hức cầm lấy bức ảnh xem nhưng một giây sau, mặt cô đen lại.
Người trong ảnh đúng là Lục Vân nhưng lại là Lục Vân khi còn bé. Lúc này, hắn vẫn còn mặc quần rách đũng, con chim nhỏ lộ ra bên ngoài. Bức ảnh đã chuyển màu ố vàng, không biết Vương Băng Ninh lấy ra từ góc nào của cô nhi viện nữa.
“Vương Băng Ninh, chị đang đùa em đấy à?”
Tiêu Thấm lập tức nổi giận, Vương Băng Ninh lè lưỡi nói: “Ha ha, em sáu đừng giận. Chị cũng có ảnh lúc lớn mà!”
Cô lập tức đưa cho Tiêu Thấm một bức ảnh khác.
Tiêu Thấm tạm thời kìm nén sự tức giận trong lòng và tin tưởng Vương Băng Ninh một lần nữa. Thế nhưng sau khi xem xong, cô lại càng tức giận hơn. Cô ném bức ảnh xuống đất, sau đó đuổi theo Vương Băng Ninh.
“Em muốn chị đưa cho em xem ảnh của tiểu Lục Vân lúc lớn chứ em không bảo chị cho em xem cái kia lớn lên trông như thế nào…Ôi, mắt của em mù rồi. Vương Băng Ninh, chị nhất định phải chịu trách nhiệm!”
Những người còn lại cũng tò mò không biết đây là ảnh gì. Sau khi liếc nhìn trên mặt đất, sắc mặt của bọn họ lập tức đỏ bừng giống như lần đầu tiên phát hiện ra tài liệu học tập trong trong máy tính của Vương Băng Ninh.
Không biết đồ vô lương tâm Vương Băng Ninh lấy những thứ này từ đâu ra, em ấy đúng thật là không biết xấu hổ.
Có điều, hành động của Vương Băng Ninh cũng không phải là vô tình. Em ấy đã giúp Lâm Thanh Đàn thoát khỏi vòng vây thành công.
Tiêu Thấm xác định sẵn là hôm nay không thể nhìn thấy tiểu Lục Vân.
Cô vẫn luôn cảm thấy ngày hôm nay, các chị gái rất kỳ lạ.
Thế nhưng bọn họ lại ngậm chặt miệng không chịu nói, Tiêu Thấm đành phải thỏa hiệp: “Được rồi, không phải chỉ là duy trì cảm giác thần bí thôi sao. Em đành phải nghe theo mọi người vậy, dù sao tạm thời em cũng chưa rời khỏi Giang Nam, đành chờ tiểu Lục Vân trở về nhà vậy.”
Ngày hôm sau, giữa cảnh non xanh nước biếc.
Ở bên trong một quán trà cổ, Tiêu Thấm mặc một chiếc sườn xám màu xanh lam, tôn lên dáng người thanh tú và cao ráo của cô. Khuôn mặt trái xoan sáng bóng, làn da trắng hồng, đôi lông mày cong như lá liễu và đôi mắt trong veo như làn nước. Chiếc mũi cao thanh tú, đôi môi anh đào gợi cảm cùng với mái tóc đen búi cao sau đầu toát lên khí chất tao nhã yêu kiều.
Cô tự tay pha trà.
Mọi thứ trông vô cùng tự nhiên và hòa hợp với cảnh quan xung quanh.
Mặc dù chỉ là quay phim nhưng không có bất kỳ dấu vết nào của diễn xuất như thể cảnh này được tạo ra dành riêng cho Tiêu Thấm.
Đến nỗi sau khi quay xong cảnh phim, đạo diễn không hô cắt vì không nỡ quấy rầy bức tranh yên tĩnh và đẹp đẽ này.
Tuy nhiên việc quay phim vẫn phải tiếp tục.
Theo kịch bản, cảnh tiếp theo là vài tên phản diện xuất hiện và bắt Tiêu Thấm đi. Phần quay phim của phân đoạn này về cơ bản đã hoàn thành.
Quá trình mấy tên phản diện bắt cóc Tiêu Thấm không cần quay quá kỹ, chỉ cần đổi cảnh quay hai lần. Một lần là tên cầm đầu nói vài câu, sau đó chuyển đến chỗ Tiêu Thấm để quay lại phản ứng kinh ngạc của cô.
Phần sau là cảnh nam chính đi tìm nữ chính thông qua các manh mối.
“Tốt! Làm rất tốt!”
Sau khi quay xong phản ứng của Tiêu Thấm, đạo diễn hô “Cắt!”, sau đó hết lời khen ngợi Tiêu Thấm vì cảnh quay này chỉ cần thực hiện một lần, đủ để thấy khả năng diễn xuất của cô.
Đáng tiếc là Tiêu Thấm lại không đóng cảnh hôn và cũng không có ai dám ép cô đóng cảnh hôn, nếu không thì đạo diễn đã đích thân ra trận để trải nghiệm khả năng diễn xuất của Tiêu Thấm rồi.
Ngay sau khi cảnh quay kết thúc, trong số những kẻ phản diện, có một người đàn ông đeo mặt nạ đột nhiên nhảy ra, nhếch mép cười nói: “Hừ, cô nương, lão đại của chúng tôi đã nói rằng chúng tôi phải bắt cô về trở thành áp trại phu nhân.”
Nói xong, hắn ta lao về phía Tiêu Thấm.
Cả đoàn phim không kịp phản ứng trong một khoảng thời gian.
Đối với những nhân vật phản diện này, ngoại trừ kẻ cầm đầu sẽ lộ mặt nói vài câu thoại thì những người còn lại chỉ cần che mặt và tạo dáng với một con dao, không cần hành động hay lời thoại nào cả.
Thế nhưng rốt cuộc có chuyện gì với tên này vậy?
Hắn ta đang nhập vai quá sâu thì phải?
Hơn nữa, cảnh này cũng đã quay xong nhưng lúc này, người đóng vai phản diện đeo mặt nạ lại đột nhiên nhảy ra. Này không phải là nhập vai quá sâu hay sao?
“Hỏng rồi! Mau bảo vệ cô Tiêu!”
Đạo diễn tức thì phản ứng lại, vội vàng hét lên.
Anh ta từng thấy một vài người sau khi diễn xong không thể thoát vai ra được dẫn đến phát điên nhưng những người đó không thể thoát ra khỏi vai diễn là vì họ đã đắm chìm vào vai diễn trong một khoảng thời gian dài.
Nhưng rốt cuộc có chuyện gì với tên này vậy?
Mặc dù đã đóng vai phản diện một khoảng thời gian nhưng hắn ta cũng chỉ là một nhân vật nhỏ không có hành động hay câu thoại nào, cũng đâu đến mức đắm chìm vào vai diễn?
Lẽ nào chính bản thân hắn ta mắc bệnh tâm thần?
Bất luận là nguyên nhân gì khiến nhân vật phát điên, đạo diễn trên trường quay cũng không dám khinh suất. Nếu như tên kia thật sự nhập vai kẻ xấu làm chuyện tổn thương đến cô Tiêu thì mọi chuyện nhất định sẽ trở nên nghiêm trọng!
Nếu như ông chủ ở thủ đô đó biết thì e rằng ông ấy sẽ bị lột da mất.
Đạo diễn lo lắng hét lên khiến cho các nhân viên khác trong trường quay tái mặt vì sốc nhận ra điều đó.
Thế nhưng bọn họ không có thời gian để phản ứng.
Tốc độ của người đó thực sự quá nhanh và cảnh tượng tiếp theo mà họ nhìn thấy thực sự khiến cho bọn họ phải há hốc mồm.