Mọi người trong đoàn phim, bao gồm cả đạo diễn, đột nhiên mở to hai mắt nhìn.
Bởi vì.
Họ đã chứng kiến một cảnh tượng vô cùng khó tin.
Chỉ thấy có một diễn viên, sau khi lao vào quán trà, đột nhiên ôm eo Tiêu Thấm.
Đây vốn dĩ là một sự việc khiến mọi người vô cùng phẫn nộ.
Nhưng giây phút tiếp theo.
Họ thấy tên diễn viên đó lao thẳng về phía ngọn núi dốc phía sau một quán trà.
Thế cũng thôi đi.
Điều đáng kinh ngạc chính là ngọn núi đó, người bình thường không thể nào leo lên nổi, mà hắn lại lao như bay dọc theo vách núi cùng với một người phụ nữ trong tay.
"Hắn... hắn làm sao làm được?"
Mọi người đều sửng sốt, bọn họ rất chắc chắn tên kia không hề có trợ lực từ sợi dây nào hết, cho dù có dây kéo lên cũng không thể thuận lợi như hắn.
Kẻ giở trò đồi bại kia là cao thủ!
Trong ấn tượng của họ, chỉ có những người luyện võ cường tráng mới có thể đạt được sự nhanh nhẹn như vậy, leo núi như đi trên mặt đất.
Nhưng làm sao một võ giả có thể đến đây giở trò?
Phải biết là những nhân vật như vậy đã có bao nhiêu ê-kíp sản xuất muốn mời họ đóng vai chính trong các cảnh võ thuật, nhưng họ lại thẳng tay gạt bỏ.
Thật không ngờ được!
Hôm nay họ lại may mắn được chứng kiến một cảnh tượng như vậy.
Cho nên đạo diễn vốn đang lo lắng, sau khi nhìn thấy một màn này cũng dường như hoàn toàn quên mất sự an toàn của Tiêu Thấm, chỉ quay đầu lại và hét lớn: "Mau! Quay lại cảnh này!"
Đây là một cảnh quay khó có được.
Đến khi phim hoàn chỉnh, được trình chiếu chắc chắn sẽ ra gây chấn động.
Thật đáng tiếc.
Cảnh tượng vừa rồi diễn ra quá nhanh, máy quay căn bản không kịp theo kịp, đạo diễn đột nhiên nổi giận mắng: "Thùng cơm! Các người đúng là một đám thùng cơm!!" (Chỉ biết ăn là giỏi, không biết làm gì hết)
"Đạo diễn... Tôi nghĩ anh nên chú ý đến sự an toàn của cô Tiêu thì hơn!”
“Cô Tiêu!”
Đạo diễn lấy lại tinh thần, sắc mặt đột nhiên thay đổi, lại ngẩng đầu nhìn lên thì bóng dáng của hai người phía trên đã biến mất.
Võ giả đó thực sự đã mang Tiêu Thấm đi.
Đợi đã...
Không đúng!
Đạo diễn chợt nhận ra một điều.
Không có lý do gì để một võ giả đến đoàn phim để làm vai phụ, trừ khi hắn đã để mắt đến Tiêu Thấm từ sáng sớm.
Nếu vậy thì xong thật rồi…!
Đạo diễn bỗng đổ mồ hôi hột.
Tại thời điểm này.
Trên một mảnh đất bằng phẳng trên đỉnh núi.
Người đàn ông bịt mặt đã đặt Tiêu Thấm xuống, cười nói: "Thế nào, Tiêu đại minh tinh, vừa rồi đủ kích thích không? Sườn xám của cô xém chút đã bung ra rồi, nhờ tôi kịp thời kéo nó xuống giúp cô đó, có phải tôi rất tốt bụng không?"
Diệp Khuynh Thành đưa hắn vào đoàn phim, vốn là muốn cho hắn đóng vai lưu manh phản diện, dọa Tiêu Thấm, nhưng ai biết vai diễn mà đoàn phim giao cho hắn không có một câu thoại nào, thậm chí hắn còn không lộ mặt, thật đáng tiếc.
Không còn cách nào khác.
Lục Vân đành phải đợi quay xong rồi mới cho chị sáu một chút kích thích.
Kích thích là chắc chắn rồi.
Nhưng đối với Tiêu Thấm, cô thấy hoảng sợ hơn kích thích nhiều.
Không hiểu sao đột nhiên bị ôm lên núi có thể không sợ sao?
Cô vẫn không biết mục đích của người đàn ông đeo mặt nạ trước mặt khi đưa cô đến đây, nhưng cô có thể khẳng định hắn không phải người tốt, bởi vì không có người tốt nào lại nhàn rỗi làm chuyện như vậy.
Tâm trạng của Tiêu Thấm hơi dao động, cô cảnh giác nói: "Anh là ai? Mục đích anh làm việc này là gì?"
Vừa nói, cô vừa đi về phía mép vực, như thể sẵn sàng nhảy xuống bất cứ lúc nào.
"Chị sáu, không phải chị vẫn luôn muốn gặp em sao, sao khi em đứng trước mặt chị thì chị lại không nhận ra… À, đúng rồi, là do em vẫn còn bịt mặt!"
Lục Vân tháo mặt nạ xuống.
Khuôn mặt hơi quen thuộc đó.
Tiêu Thấm nhận ra ngay lập tức, không nói hai lời lặp tức chạy đến trao cho Lục Vân một cái ôm mềm mại.
Mặc dù đã sớm biết Lục Vân còn sống, nhưng đến lúc thực sự nhìn thấy hắn cô ấy thực sự không kìm được cảm xúc của mình, nước mắt bắt đầu vờn quanh hốc mắt.
Thật lâu sau.
Cảm xúc của Tiêu Thấm mới trở lại bình thường.
Khóc xong trên khuôn mặt cô cũng không có vệt trang điểm lem nào cả, bởi vì vốn dĩ cô đã trang điểm, là vẻ đẹp trời sinh vốn có.
"Tiểu Lục Vân, không phải mấy chị nói em đi chữa bệnh cho người ta rồi sao, sao giờ em lại xuất hiện trong đoàn phim vậy?"
"Ha ha, bọn họ lừa chị đó. Mấy chị đó đều xấu xa cả, đặc biệt là chị Khuynh Thành. Đừng nhìn bộ dáng xa cách của chị ấy, thật ra chị ấy một bụng ý xấu luôn đó." Lục Vân chính trực nói.
"Hừm! Khó trách hôm qua bọn họ cứ ấp úng, hóa ra vì chuyện này mà ngay cả chị hai cũng cùng nhau lừa dối chị… Tiểu Lục Vân, em nói thật đi, đây không phải là ý của em sao?"
Tiêu Thấm đang lên án mấy chị em nghịch ngợm của mình, thì đột nhiên nghĩ đến có thể Tiểu Lục Vân là chủ mưu của chuyện này.
Vì vậy, cô ấy nhìn thẳng vào mặt hắn, hỏi.
Lục Vân lập tức vô tội lắc đầu nói: "Chị sáu, chị đừng có nghi ngờ em, cùng lắm thì em chỉ có thể là đồng lõa thôi. Chị Khuynh Thành mới là thủ phạm chính, cũng là chị ấy đã giao vai phản diện này cho em đấy."
Từ lúc trở lại Giang Thành, Lục Vân đã có ý định tạo bất ngờ cho chị ấy, nhưng mấy ý tưởng này đều do Diệp Khuynh Thành cung cấp, cho nên Lục Vân cảm thấy Diệp Khuynh Thành mới là kẻ thủ ác.
Lục Vân cảm thấy kẻ thủ ác nên bị trói bằng một sợi dây, đánh bằng roi, dùng nến nhỏ lên người, cuối cùng khiến cô ấy run rẩy ăn năn, rồi lại dùng nước thánh của công lý rửa sạch tội lỗi từ trong ra ngoài cơ thể cô ấy.
"Hèn gì, tự nhiên đang yên đang lành chị cả lại muốn đầu tư vào bộ phim này? Hóa ra đây là một kế hoạch đã được tính toán từ lâu, nhưng mà được rồi, chị đây là người rộng lượng, không so đo với người không có kiến thức như em."
Tiêu Thấm vuốt vuốt tóc mai rủ xuống bên thái dương, cô cũng không định nổi giận với Lục Vân và mấy chị em của mình.