Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 290: Miêu Nhân Phụng



Một người phụ nữ có dáng người rất chuẩn xuất hiện trước mặt Lục Vân.

Đôi chân cực dài.

Đi một đôi bốt đen.

Phần đùi nhỏ trắng mịn màng lộ ra ngoài không khí.

Phía trên phần đùi là một chiếc quần soóc denim, viền của chiếc áo sơ mi đen được nhét vào bên trong chiếc quần soóc làm nổi bật những đường nét mềm mại của phần eo.

Dung mạo của người phụ nữ khá ấn tượng, mặt hạt dưa, lông mày lá liễu, sống mũi cao, ngũ quan vô cùng lập thể.

Tổng điểm 9.6.

Để người phụ nữ ra đường đúng là một sự tồn tại chói sáng.

Nhưng so với các chị gái của Lục Vân…

Xì!

Người bình thường sao có thể so sánh với các chị gái xinh đẹp của Lục Vân được?

Cho dù có là tiên nữ giáng trần thì cũng chẳng bằng bởi vì trong mắt Lục Vân, các chị gái của hắn, người nào cũng vô song giống như tiên nữ.

Những cô gái bình thường dù có xinh đẹp đến đâu cũng chỉ là những chiếc đầu lâu màu hồng mà thôi.

Chỉ có chị gái là tốt nhất!

Lục Vân không hề quen biết mỹ nữ mới xuất hiện này nhưng không thấy bất ngờ, đồng thời cũng thấy có chút bất ngờ.

Không phải là câu nói này có vấn đề.

Cũng không có gì đáng bất ngờ bởi vì trong khoảng thời gian Lục Vân đến đoàn làm phim, thỉnh thoảng cũng sẽ có vài người phụ nữ đến bắt chuyện với hắn. Hơn nữa, bọn họ đều rất ưa nhìn, họ đến với Lục Vân đều là vì khuôn mặt này.

Nói cách khác, đều là vì muốn hot.

Lục Vân cũng đã quen nên hắn không quá ngạc nhiên.

Nhưng tại sao lại nói đó là việc đó cũng có chút bất ngờ?

Đó là bởi vì những người phụ nữ từng đến tìm Lục Vân trong khi Tiêu Thấm quay phim, những người đó không dám dụ dỗ hắn trước mặt Tiêu Thấm nhưng cũng không muốn bỏ qua cơ hội này.

Còn lúc này, người đẹp chân dài đang đứng trước mặt hắn.

Trong khi Tiêu Thấm ngồi cạnh Lục Vân, cô ta vẫn dám bắt chuyện. Lục Vân rất ngưỡng mộ dũng khí của cô ta.

Vì thế, Lục Vân quyết định nhìn lên cô ta một cái.

Chắc cũng cao tầm vị trí của Miêu Nhân Phụng!



Nhưng không ngờ, ánh mắt của Lục Vân vừa chú ý đến chỗ cao hơn đôi chân kia một chút, Tiêu Thấm ở bên cạnh đột nhiên vui vẻ nói: “Diệc Tuyết, cậu tới Giang Nam làm gì vậy?”

“Tớ nghe chị Hồng nói gần đây cậu nhận em trai cho nên tớ tới xem một chút.” Mỹ nhân chân dài cười nói.

Khi Lục Vân nghe cuộc trò chuyện này, hắn lập tức cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Hóa ra đó là bạn của chị sáu, cô ấy không đến đây để quyến rũ hắn như những người phụ nữ khác, lẽ ra hắn không nhìn cô ấy bằng ánh mắt như vậy, thật tội lỗi.

Lục Vân cũng đứng lên, cười nói: “Chào chị, em tên là Lục Vân.”

“Hắn là em trai của tớ, không phải tớ nhận lại hắn mà chúng tớ đã quen nhau từ hồi còn nhỏ rồi nhưng vì một số lý do mà chúng tớ phải xa nhau.” Tiêu Thấm giải thích và giới thiệu.

“Tiểu Lục Vân, đây là Long Diệc Tuyết, là một thành viên của Long gia ở thủ đô.”

Mối quan hệ giữa Long gia và Tiêu Thấm không tính lá thân thiết.

Trước đây, Long gia cho rằng Tiêu Thấm có mối quan hệ gì đó với đạo trưởng Thiên Huyền Tử. Để tỏ lòng biết ơn với Thiên Huyền Tử, Long gia từng cử những thanh niên trẻ tài tuấn đến kết giao với Tiêu Thấm, hy vọng có thể kết mối lương duyên.

Nhưng phản ứng của Tiêu Thấm rất lạnh lùng.

Long gia không còn cách nào khác đành từ bỏ sách lược này để không gây ác cảm với Tiêu Thấm.

Nếu đã không thể kết thành lương duyên, vậy kết thành kim lan.

Nhiệm vụ này cuối cùng rơi vào người Long Diệc Tuyết.

Vì Long Diệc Tuyết là con gái nên Tiêu Thấm sẽ không quá cảnh giác với cô ấy, và mối quan hệ giữa hai người thực sự rất tốt.

Tiêu Thấm đã giới thiệu xong.

Long Diệc Tuyết bình tĩnh nhìn Lục Vân, sau đó hào phóng vương tay nói: “Hai chị em xa cách nhau nhiều năm như vậy, thật mừng khi có thể gặp lại nhau. Xin chào, chị tên là Long Diệc Tuyết.”

Lục Vân đưa tay ra bắt.

Chạm nhẹ tay xong tách ra.

Trông vô cùng lịch thiệp.

Trên mặt Long Diệc Tuyết cũng không có nhiều biểu cảm. Ba người trò chuyện một hồi, đạo diễn Trần Túc chần chờ đi tới bên này nhưng anh ta cũng dám tới gần mà chỉ đứng chờ ở cách đó không xa.

Thấy Trần Túc như vậy, Tiêu Thấm biết rằng đã đến lượt mình diễn. Vì thế, cô cười nói: “Tiểu Lục Vân, Diệc Tuyết, hai người cũng coi như là quen biết. Chị đi quay nốt cảnh diễn trước đã nhé.”

Nói xong, cô đi về phía Trần Túc.

Trần Túc cười nói: “Cô Tiêu, không cần vội, chúng tôi có thể chờ.”

“Chúng ta đi quay trước cho xong đã!”



Tiêu Thấm lắc đầu, cô làm sao có thể để cả đoàn phim chờ đợi mình được.

Chuyên gia trang điểm chạy tới chỉnh trang lại giúp Tiêu Thấm.

Tiêu Thấm luôn trang điểm rất nhẹ, từ trước đến này mỹ nữ chân chính không cần lớp trang điểm quá dày mà giống như một đóa hoa phù dung trong veo tự nhiên.

Vì thế, Tiêu Thấm trang điểm rất nhanh và nhập vai cũng rất nhanh.

Lục Vân không thể không khen ngợi: “Chị sáu đúng là diễn viên trời sinh, kỹ năng diễn xuất không cần phải nói.”

Mỗi lần Lục Vân đến thăm đoàn làm phim, hắn ngồi một bên xem chị sáu diễn. Hắn phát hiện hầu như chị sáu chỉ cần diễn một lần, xử lý các đoạn khó rất tốt. Những phân cảnh diễn bị NG quay lại là vì cô cảm thấy không hài lòng.

Đó chính là một kiểu thiên phú.

“Cậu cũng không tồi đâu.”

Lục Vân vừa mới khen chị sáu xong, Long Diệc Tuyết ngồi bên cạnh đột nhiên nói khiến cho Lục Vân hơi giật mình. Hắn quay sang nhìn cô ấy với vẻ kinh ngạc.

Cậu cũng không tồi?

Vậy là sao?

Long Diệc Tuyết cười lạnh nói: “Cậu diễn vẻ lịch thiệp cũng không tồi.”

Vừa nãy khi Tiêu Thấm ngồi bên cạnh, thái độ của Long Diệc Tuyết đối với Lục Vân không quá nhiệt tình nhưng ít ra Lục Vân Vân cảm thấy thoải mái nhưng vào lúc này, Long Diệc Tuyết giống như một người khác.

Cô ấy liếc nhìn Lục Vân với vẻ lạnh lùng.

Lục Vân sầu não nói: “Chị nói vậy là không đúng rồi. Sự lịch thiệp xuất phát từ tâm, sao chị có thể nói là em diễn được chứ?”

Làm gì có ai thể hiện sự lịch thiệp được như hắn chứ?

“Mặt dày mày dạn!”

Long Diệc Tuyết không khách khí mắng một câu: “Nếu như không phải lộ ra từ trong ánh mắt của cậu thì tôi đã bị biểu hiện của cậu lừa gạt rồi.”

Đã nói đến vậy, làm sao Lục Vân có thể không phản ứng lại.

Đây là chuyện đã từng xảy ra với Miêu Nhân Phụng!

Trực giác của người phụ nữ này quá lợi hại rồi.

Lúc đó Lục Vân đang ngồi, Long Diệc Tuyết đi tới. Lẽ ra cô ấy không thể nhìn thấy ánh mắt của Lục Vân nhưng cô ấy thực sự cảm nhận được sự phù phiếm của hắn.

Thế nhưng, điều này có thể trách được tiểu Lục Vân sao?

Lúc đầu, hắn còn tưởng rằng Long Diệc Tuyết cũng giống như những người phụ nữ phù phiếm trước đó cho nên định dùng phù phiếm đánh bại phù phiếm nhưng ai ngờ Long Diệc Tuyết lại là một cô gái ngay thẳng.

Sau khi biết cô ấy là bạn của chị sáu, thái độ của hắn đối với cô ấy có phần tôn trọng hơn.