Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 306: Cơn thịnh nộ của Long gia



Khi Long Xuyên và những người khác đang đợi bên ngoài phòng, mỗi giây mỗi phút dài như hàng thế kỷ.

Long Thuyên là cây đại thụ của Long gia, không thể sụp đổ được.

Vì vậy sau khi Lục Vân mở cửa, bọn họ liền nóng lòng chạy vào.

Nhìn thấy Long Thuyên vẫn nằm bất động trên giường, trong lòng không khỏi có một dự cảm không tốt.

Khi đến gần, bọn họ phát hiện Long Thuyên không những không thể cử động mà ngay cả nhịp tim và hơi thở cũng ngừng. Hiển nhiên ông ấy…không còn sức sống.

Sắc mặt của các thành viên Long gia vốn tràn đầy mong đợi bỗng tối sầm lại.

Giây phút đó, cả căn phòng bị bao trùm bởi bầu không khí u ám và ngột ngạt.

m thanh cũng im lặng đến đáng sợ.

Thứ duy nhất có thể nghe thấy là hơi thở của các thành viên Long gia dần trở nên nặng nề hơn, sự hận thù trong mắt họ cũng dần trở nên điên cuồng.

“Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?”

Long Xuyên nắm chặt nắm đấm, khí tức của Hóa Cảnh Tông Sư bộc phát khiến cho bầu không khí lại càng thêm ngột ngạt hơn.

Ông ấy gầm lên với Long Diệc Tuyết.

Vốn dĩ Long Diệc Tuyết muốn giải thích nhưng khi bị cha mắng, cô ấy cảm thấy choáng váng và trong lòng cũng cảm thấy vô cùng oan ức.

Cô ấy biết rõ cha mình không dám chọc giận Lục Vân vì hắn là học trò của đạo trưởng Thiên Huyền Tử nên ông ấy đã trút giận lên cô ấy.

Long Xuyên chỉ cây dâu mắng cây hòe.

Vừa rồi ở bên ngoài ông ấy còn dặn dò Long Tế không được vô lễ với Lục Vân, không thể đo lường y thuật của đồ đệ Thiên Huyền Tử bằng tuổi tác nhưng ông ta không ngờ mình lại bị vả mặt nhanh đến thế.

Long Xuyên không chỉ cảm thấy đau buồn và tức giận khi mất đi cha mà còn cảm thấy khó chịu sau cú vả mặt.

Thế nhưng đúng như Long Diệc Tuyết dự đoán.

Lục Vân là đồ đệ của Thiên Huyền Tử nên Long Xuyên không dám nói quá đáng. Ông ấy chỉ có thể dùng cách này để tra hỏi Long Diệc Tuyết. Thật ra chính ông ấy muốn hỏi Lục Vân rằng: Cậu chữa bệnh như thế nào, tại sao cha tôi lại chết?



Nếu như hành động và lời nói của Long Xuyên vẫn còn kiềm chế thì hành động của Long Tế rõ ràng hơn nhiều.

Ông ta lao thẳng đến trước mặt Lục Vân với đôi mắt đỏ hoe và hét lớn: “Không phải cậu tự xưng là đồ đệ của Thiên Huyền Tử sao? Mau nói cho tôi biết, tại sao cha tôi lại trở nên như vậy? Có phải cậu cố ý hại cha tôi không?”

Mục đích rất rõ ràng.

Long Tế trực tiếp đổ tội cho Lục Vân về cái chết của cha mình.

Có lẽ Lục Vân chỉ là hàng giả.

Cùng với tiếng gầm của Long Tế, các thành viên khác của Long gia cũng hướng ánh mắt đầy hận thù về phía Lục Vân.

Như thể hắn là kẻ giết người.

Rõ ràng trước khi để Lục Vân chữa trị, ông cụ vẫn có thể chớp mắt nhưng sau khi chữa trị xong, ông cụ thậm chí còn không thể chớp mắt được nữa. Vậy thì kẻ giết người không phải Lục Vân thì là ai?

Đối mặt với sự tức giận của các thành viên Long gia, Lục Vân chỉ thờ ơ đáp lại: “Ai quy định tôi là đồ đệ của Thiên Huyền Tử thì nhất định có thể chữa khỏi bệnh cho ông cụ của mấy người? Hơn nữa, ông cụ đã nguy kịch lắm rồi cho nên tôi có lỗi trong cái chết của ông ấy ư?”

“Cậu…Nếu như cậu không chắc chắn có thể chữa khỏi, vậy tại sao cậu lại ra tay?” Long Tế bất đắc dĩ gầm lên.

Lục Vân nhìn ông ta như một kẻ ngốc. nói: “Giống như ông đến bệnh viện làm phẫu thuật thôi. Bác sĩ nói với ông rằng cơ hội thành công chỉ có 30%, muốn hỏi ông có làm hay không?”

“……”

Vẻ mặt của Long Tế cứng đờ, dường như không tìm được chỗ phát tác cơn giận nên trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.

Vừa rồi ông ta tức giận tới mức mất trí trong giây lát, nếu như muốn nói đạo lý thì ông ta cũng không thể nói Lục Vân được.

Vốn dĩ ông cụ đã nguy kịch lắm rồi.

Nếu chỉ vì cho rằng Lục Vân là đồ đệ của Thiên Huyền Tử mà khỏi bệnh, cho rằng không chữa khỏi là lỗi của hắn, đây gọi là bắt ép.

Nhất thời Long Tế không nói nên lời.

Lục Vân chế nhạo: “Tôi cho ông một đề nghị như thế này. Thay vì ở đây truy cứu trách nhiệm của tôi, ông nên dành nhiều thời gian hơn để suy nghĩ xem chỗ đứng của Long gia sẽ như thế nào nếu không có Long Thuyên.”

Ngay khi vừa dứt lời, sắc mặt của các thành viên Long gia lập tức thay đổi.

Tại sao bọn họ lại tức giận như vậy?



Bởi vì bọn biết ông cụ chính là gốc rễ để bọn họ có chỗ đứng ở thủ đô. Bây giờ gốc rễ đã mất, sau này bước đi của Long gia sẽ vô cùng khó khăn.

Lẽ nào phải rời khỏi thủ đô và tới xưng vương ở thành phố khác?

Làm sao bọn họ có thể cam tâm?

Lời nói của Lục Vân chẳng khác nào đòn chí mạng đâm vào chỗ đau của đám người Long gia.

“Cậu…Tạm thời, cậu không thể rời đi được. Trước tiên phải nghĩ cách đối phó đã.”

Long Tế không biết nên nói gì. Mặc dù biết vừa rồi Lục Vân nói có lý nhưng ông ta thực sự không muốn hắn rời đi như vậy nên chỉ có thể nói thế.

Sắc mặt của Lục Vân lạnh lùng. Hắn không nói gì mà đi thẳng qua một bên, tìm một cái ghế và ngồi xuống.

Hắn là người ngay thẳng, không cần chạy trốn.

Lúc này, Long Xuyên cũng lấy lại tinh thần. Ông ấy hít một hơi thật sâu rồi nói với Long Diệc Tuyết: “Diệc Tuyết, đừng trách ba, vừa rồi là do ba quá kích động.”

Long Diệc Tuyết cảm thấy phiền lòng, cô ấy cắn chặt đôi môi đỏ, không muốn nói chuyện.

Long Xuyên thở dài nói: “Diệc Tuyết, ba biết con tức giận nhưng mà lời nói của ba không nhằm vào con…Diệc Tuyết, con nói thật cho ba biết, người đó thực sự là đồ đệ của Thiên Huyền Tử đạo trưởng ư?

Hiện tại ông ấy có chút nghi ngờ về danh tính của Lục Vân.

Long Diệc Tuyết vẫn thờ ơ.

Long Xuyên cầu xin nói: “Diệc Tuyết, ba xin lỗi con. vừa rồi ba không nên làm con tổn thương nhưng câu trả lời của con có liên quan đến vận mệnh tương lai của Long gia, xin con hãy trả lời có được không?”

Thậm chí Long Xuyên còn dùng từ cầu xin.

Mặc dù Long Diệc Tuyết cảm thấy đau lòng .Khi nhìn thấy dáng vẻ của Long Xuyên, trong lòng cô cũng dịu lại: “Con có thể thề rằng đây là lời Tiêu Thấm nói với con, nếu như con nói dối thì sẽ bị sấm sét đánh…”

Long Xuyên vội vàng bịt miệng cô lại: “Được rồi, đừng nói nữa, ba tin con.”

Long Xuyên cũng biết Tiêu Thấm, cảm thấy cô không phải là người phụ nữ độc ác nên sẽ không thể nào nói dối để lừa gạt Long gia.

Long Xuyên suy nghĩ một chút, đột nhiên đi tới trước mặt Lục Vân, cúi đầu cung kính nói: “Lục tiên sinh, vừa rồi tôi là do tôi quá kích động, không nên đắc tội ngài.”