Thấy Long Xuyên đối xử cung kính với Lục Vân như vậy, Long Tế cảm thấy rất buồn bực, nhưng vừa mới mở miệng, lại nghe thấy Long Xuyên quát một tiếng: "Câm miệng!"
Long Tế đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Lục Vân thì nhìn chằm chằm Long Xuyên, nói: "Sao đột nhiên anh lại xin lỗi tôi? Anh không trách tôi giết cha anh sao?”
Long Xuyên lắc đầu nói: "Vừa rồi Lục tiên sinh giáo huấn rất đúng, tính mạng của cha vốn dĩ ngàn cân treo sợi tóc, thời gian không còn dài, Lục tiên sinh đã dốc hết sức cứu ông ấy, nhưng cuối cùng vẫn không thể xoay chuyển tình thế, có lẽ đây chính là số mệnh, không thể trách Lục tiên sinh."
Nghe thấy lời này, đám người Long Tế nhất thời cảm giác càng thêm buồn bực.
Đã là lúc nào rồi mà anh cả còn tìm đường cho Lục Vân lui như vậy chứ? Rốt cuộc hắn có dốc hết sức cứu hay không ai biết được chứ?
Long Xuyên dừng một chút, tiếp tục nói: "Lục tiên sinh, tôi mạo muội hỏi một câu, sư phụ ngài, Thiên Huyền Tử đạo trưởng, hiện tại đang ở nơi nào?"
Long Xuyên hiện tại cũng đã hoàn toàn tỉnh táo.
Có lẽ cơ duyên mà Thiên Huyền Tử đạo trưởng nói, căn bản không phải Lục Vân có thể chữa khỏi lão gia tử, mà là một cơ duyên khác.
Làm sao Lục Vân có thể không hiểu ý nghĩ của Long Xuyên, nhưng hắn vẫn vô tình tạt cho ông ta một chậu nước lạnh: "Sư phụ tôi đang du ngoạn bên ngoài, trong vòng hai năm tới sẽ không đến kinh thành."
Đây đương nhiên là Lục Vân bịa ra. Hm, cũng không thể nói là hoàn toàn bịa đặt, ít nhất cho tới bây giờ lão già vô lương tâm kia thực sự vẫn chưa lộ diện.
Long Xuyên nghe vậy thì sắc mặt hơi biến đổi.
Hai năm, không biết đến lúc đó Long gia sẽ biến thành bộ dáng gì nữa.
Long Xuyên không cam lòng, tiếp tục hỏi: "Đạo trưởng kia, từng nói gì về Long gia chúng tôi không?"
Lục Vân làm bộ suy tư một hồi, nói: "Không có, ngay cả bệnh của cha ông, cũng là do Long Diệc Tuyết nói cho tôi biết, căn bản là tôi không biết cơ duyên mà sư phụ tôi nói là gì, có lẽ ông ấy chỉ là thuận miệng nói ra vậy thôi!"
Thuận miệng nói...
Cơ bắp trên mặt Long Xuyên co giật vài cái.
Long gia bọn họ vẫn luôn chờ cơ duyên này, kết quả hiện tại Lục Vân lại nói cơ duyên chỉ là Thiên Huyền Tử thuận miệng nói ra.
Chuyện này đối với Long gia mà nói là một đả kích cực kỳ tàn khốc.
Con đường dựa dẫm Thiên Huyền Tử đạo trưởng bị chặn tại đây rồi sao?
Trong lòng Long Xuyên sinh ra một cảm giác vô lực.
Long Tế nói: "Anh cả, em sớm nói người này không đáng tin cậy, vậy mà anh còn còn ngây thơ tin tưởng hắn..."
"Im miệng!"
Long Xuyên lại quát một tiếng, sau đó nói: "Trước tiên vẫn nên nghĩ cách giải quyết đi!""
Căn phòng lập tức chìm vào im lặng.
Một lát sau.
Long Tế nói: "Anh cả, thật ra em có một ý tưởng."
Trong nháy mắt, tất cả mọi người nhanh chóng chuyển tầm mắt lên người ông ta.
Long Tế do dự một lát, nói: "Thật ra chúng ta có thể làm giống Đàm gia, tìm một chỗ dựa vững chắc, ví dụ như Bạch Long Vương, theo em được biết, Bạch Long Vương đã chấm dứt hợp tác với Đàm gia cho nên em nghĩ..."
Những lời tiếp theo không cần phải nói nữa, tất cả mọi người đều hiểu.
Long Tế hy vọng Long gia đi tìm Bạch Long Vương về làm một chỗ dựa vững chắc.
Sắc mặt mọi người Long gia tối sầm lại, hiển nhiên là không hài lòng gì với đề nghị này của Long Tế.
Long Xuyên thấp giọng nói: "Em hai, chẳng lẽ em đã quên tại sao cha mình lại biến thành như vậy? Bạch Long Vương là kẻ thù của Long gia chúng ta!"
Mặc dù nguyên nhân căn bệnh của Long Thuyên là do trúng độc, nhưng nhân tố trực tiếp dẫn đến chuyện đó chính là cuộc giao thủ với Bạch Long Vương.
Trong lần giao tranh đó liền bị trọng thương, Long Thuyên mới không có cách nào ngăn chặn độc tố trong cơ thể, dẫn đến bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng.
Nói Bạch Long Vương là kẻ thù của Long gia, cũng không phải không có đạo lý.
Đây cũng là nguyên nhân mà mọi người Long gia không cách nào chấp nhận đề nghị này.
Long Tế lại nói: "Chỉ có lợi ích vĩnh viễn, không có kẻ thù vĩnh viễn, sở dĩ trước kia Bạch Long Vương giao thủ với cha là bởi vì ông ta đang đứng bên Đàm gia, hiện tại ông ta đã phân rõ ranh giới với Đàm gia, đương nhiên sẽ không còn là kẻ thù của Long gia chúng ta nữa."
Mọi người lại trầm mặc.
Thật sự là như vậy, nhưng Bạch Long Vương đả thương lão gia tử cũng là một sự thật không thay đổi.
Vừa nghĩ đến sau này, người Long gia cung phụng chính là hung thủ gián tiếp hại chết lão gia tử, trong lòng mọi người Long gia nhất định sẽ không thoải mái.
Long Xuyên nói: "Đề nghị này tạm thời gác sang một bên, những người khác có đề nghị nào tốt hơn không?"
"Anh cả."
Người lúc này lên tiếng là vợ của Long Tế, Phương Mẫn, chỉ nghe bà ta nói: "Em cảm thấy việc này nên bắt đầu từ trên người Diệc Tuyết, các người còn nhớ Lâm Kiến hay không?
Cha của Lâm Kiến là một vị chấp sự ở Vũ Minh ở kinh thành, có Vũ Minh làm chỗ dựa, cho nên Lâm gia mới có thể sừng sững không ngã, em cảm thấy, chi bằng gả Diệc Tuyết cho Lâm Kiến, như vậy chúng ta cũng có chỗ dựa là Vũ Minh."
Lời này của bà ta vừa nói ra, mẹ của Long Diệc Tuyết nhất thời không vui, nói: "Sao em không nói gả con gái em đi?"
Phương Mẫn cười nhạo nói: "Thật ra em cũng muốn lắm chứ, đáng tiếc người ta coi trọng Diệc Tuyết chứ không phải con gái em, bằng không em đã sớm khuyên con em gả đi rồi."
Mắt của Long Tế cũng sáng ngời, nói: "Em cảm thấy đề nghị của Phương Mẫn rất khả thi, nếu không muốn mời Bạch Long Vương tới làm chỗ dựa, vậy chỉ có thể để Diệc Tuyết hy sinh một chút, như vậy đối với tất cả chúng ta đều tốt."
Ngoại trừ vợ chồng Long Xuyên, những người còn lại của Long gia đều dùng ánh mắt sáng quắc nhìn Long Diệc Tuyết.
Rõ ràng.
Họ cảm thấy đề xuất này rất là khả thi.
Long Diệc Tuyết cười lạnh, nói: "Con từ chối, nếu như ông nội còn sống, tuyệt đối sẽ không đồng ý với cách làm của các người."
Hiện tại Long Diệc Tuyết rốt cục cũng hiểu được vì sao ông nội rõ ràng đã khỏi bệnh, nhưng lại dặn cô tạm thời không nói ra, thì ra, đại thụ vừa đổ, thật sự sẽ có giáng yêu xuất hiện. (*Tương tự câu 'giậu đổ bìm leo')
Long Tế nói: "Diệc Tuyết, con không thể nói như vậy được, chúng ta đều biết lão gia tử yêu thương con nhất, cho nên lúc trước đã không đồng ý hy sinh hạnh phúc của con, đổi lấy sự an ổn cho Long gia
Nhưng bây giờ thì khác.
Lão gia tử đã vì bệnh qua đời, nếu chúng ta không kịp thời tìm được chỗ dựa vững chắc, sau này phải gặp chuyện gì rất khó lường trước được."
Phương Mẫn thêm mắm dặm muối: "Đúng vậy Diệc Tuyết, lúc lão gia tử còn sống, con là người được thương yêu nhất, giờ con cũng nên hiểu chuyện một chút đi, tìm cơ hội báo đáp lão gia tử.
Chẳng lẽ con thật sự nhẫn tâm, nhìn cơ nghiệp lão gia tử vất vả tích góp được, từng chút từng chút bị các gia tộc khác ăn mất sao?
Huống hồ.
Tuy Lâm Kiến kia bộ dạng xấu xí một chút, nhưng gia sản hùng hậu, lại còn thích con như vậy, gả cho cậu ta chưa chắc sẽ không hạnh phúc.
Vì tương lai Long gia chúng ta, coi như thím cầu xin con được không?"