Lục Vân đấm Vương Húc một cú khá mạnh nhưng sau cú đấm ấy, cơ thể của Vương Húc không lắc lư tí nào.
Ờ…
Chỉ có thế?
Những người xung quanh đều choáng váng?
Vương Húc cũng sửng sốt.
Vốn tưởng Lục Vân rất có năng lực, cú đấm vừa rồi khá mạnh nhưng uy lực của nó lại không đến mức làm tổn thương đến nửa sợi tóc của Vương Húc.
Đây chẳng phải là quá rác rưởi sao?
Hắn lấy đâu ra dũng khí đi khiêu chiến Vương Húc vậy?
Vương Húc cũng đợi một lúc, dự đoán đòn tấn công tiếp theo của Lục Vân. Nhưng sau cú đấm đó, Lục Vân lại rút lui và ảo não nói: “Vững vàng thật, giờ đến lượt anh đánh tôi.”
“……”
Như vậy có khác gì trẻ con đánh nhau không? Tôi đánh anh sau đó anh lại đánh tôi?
Đây là trận chiến sinh tử đấy!
Vương Húc đột nhiên cảm thấy hối hận khi đồng ý làm một trận sinh tử với Lục Vân, một đối thủ rác rưởi sẽ chỉ hạ thấp địa vị của anh ta mà thôi.
Khi ở nhà hàng ba hôm trước, lẽ ra anh ta nên giết luôn tên nhãi này.
“Nhanh lên, để tôi xem nắm đấm của anh mạnh đến mức nào!”
Lục Vân tựa hồ hoàn toàn không biết hành vi của mình lúc này trẻ con đến mức nào, không ngừng thúc giục Vương Húc tấn công.
Vương Húc không nói nên lời nhưng vẫn cười lạnh nói: “Có chút sức lực này mà cũng dám khiêu chiến với tôi. Chỉ sợ cậu không chịu nổi một nửa sức lực của tôi.”
Nói xong, anh ta thản nhiên tung ra một cú đấm.
Nếu như Lục Vân đã dùng toàn lực cho cú đấm vừa rồi thì Vương Húc tự tin rằng anh ta chỉ cần dùng 50% sức lực là đã có thể đập nát xương của Lục Vân.
Ấy?
Vương Húc đang định lắc đầu thì nhìn thấy Lục Vân ở phía đối diện chỉ lùi lại mấy bước, không hề có dấu hiệu bị thương.
“Lại còn nói tôi công kích yếu, nắm đấm của anh cũng chẳng mạnh mấy.”
Lời nói của Lục Vân đã thành công chọc tức Vương Húc, trong mắt anh ta hiện lên một tia lạnh lùng, nói: “Nếu như cậu đã muốn chết thì đừng trách tôi.”
Thấy mình bị một tên rác rưởi coi thường, Vương Húc cảm thấy vô cùng tức giận. Anh ta lại tập hợp nội lực và tung ra một cú đấm về phía Lục Vân.
Cú đấm còn chưa tới, gió mạnh đã thổi bay quần áo của Lục Vân.
Lần này, Vương Húc đã sử dụng 70% sức lực.
Anh ta tưởng lần này cuối cùng đã có thể giải quyết được tên nhãi này nhưng giây tiếp theo, ánh mắt của anh ta cứng đờ.
Nắm đấm của anh ta bị Lục Vân chặn lại.
Làm sao có thể?
Vương Húc cau mày.
Lẽ nào phải dùng hết sức lực để đối phó với thằng nhãi này?
Như thế chẳng khác nào nói với người khác rằng thực lực của anh ta ngang bằng với Lục Vân hay sao?
Như vậy thật mất mặt!
Nhưng nếu không thể đánh bại Lục Vân sau ba cú đấm thì có lẽ lúc đó anh ta sẽ càng xấu hổ hơn. Vì thế sau khi suy nghĩ một hồi, Vương Húc quyết định dùng toàn lực tấn công.
Cú đấm này cực kỳ hung hãn, vào khoảnh khắc nội lực bên trong cú đấm bùng nổ dường như khiến cho không gian rung chuyển.
Đây là một đòn toàn lực của Hóa Cảnh hậu kỳ.
Lục Vân vẫn duy trì thế phòng thủ, không trốn tránh hay rút lui mà vẫn để cho cú đấm oanh tạc về phía mình giống như hai lần trước. Chỉ nghe thấy tiếng nổ lớn vang lên, cơ thể của Lục Vân hơi phồng lên một chút.
Đây là hiệu ứng do nội lực từ cú đấm của Vương Húc trúng vào người Lục Vân khiến cho người hắn hơi phồng lên.
Khi nội lực hoàn toàn tiêu tán, hình dáng cơ thể của Lục Vân lại trở lại như cũ.
Nhìn thấy cảnh này, con ngươi của mọi người đều co rút.
Đòn tấn công của Vương Húc lại bị Lục Vân chặn lại?
Hơn nữa, Vương Húc lại dùng toàn lực cho đòn tấn công đó!
Quả thực chàng trai trẻ Lục Vân này lọt vào mắt Lạc Tiên Tử không hề vô lý.
Chỉ là rốt cuộc tu vi của hắn sâu bao nhiêu?
Lúc này, mọi người mới ý thức được rằng đã quan sát hắn một lúc lâu nhưng vẫn không nhìn ra thực lực của Lục Vân.
Có khi nào còn mạnh hơn cả Hóa Cảnh hậu kỳ không?
Hắn mới bao nhiêu tuổi chứ?
Điều này quá khó tin!
Vương Húc cũng có nghi vấn tương tự.
Anh ta thực sự không hiểu nổi làm sao Lục Vân có thể chặn được đòn tấn công của mình, vì thế anh ta nghiêm túc hỏi: “Rốt cuộc tu vi của cậu như thế nào?”
“Tôi á, Hóa Cảnh sơ kỳ.”
Lục Vân mỉm cười đáp lại, đồng thời tạo ra một tấm khiên bảo vệ bản thân. Đây quả thực là khí tức của Hóa Cảnh sơ kỳ.
Một tu luyện giả muốn cải trang thành tu võ giả không hề khó.
Sở dĩ vừa rồi Lục Vân chỉ phòng thủ mà không tấn công là vì hắn lo rằng nếu như không khống chế tốt sức mạnh thì một quyền của hắn sẽ lập tức đánh Vương Húc thành tro bụi. Nếu như vậy chẳng phải sẽ dọa sợ những kẻ đứng sau hay sao?
Vì thế, cách tốt nhất là phòng thủ chứ không nên tấn công để tạo cho mọi người cảm giác rằng hắn đang trong giai đoạn Hóa Cảnh sơ kỳ.
Mới 20 tuổi đã đạt Hóa Cảnh, hắn đã là tu võ giả có thiên phú nhất được ghi nhận ở Long quốc, thiên phú của hắn còn kinh khủng hơn cả Lạc Tiên Tử.
Chẳng trách hắn dám khiêu chiến với Vương Húc.
Đáng lẽ đây là một chuyện chấn động nhưng vào lúc này, mọi người cảm thấy bối rối nhiều hơn.
Vương Húc lắc đầu nói: “Không thể nào, nếu như cậu mới chỉ ở Hóa Cảnh sơ kỳ thì làm sao có thể chịu được ba đòn tấn công của tôi?”
Sau cú đấm đầu tiên của Vương Húc, anh ta mới sử dụng 50% sức mạnh. Sức mạnh đó gần như tương đương với Hóa Cảnh sơ kỳ nhưng lại không hề khiến Lục Vân bị thương.
Không chỉ vậy, ngay cả khi Vương Húc dùng toàn lực vẫn không thể khiến cho Lục Vân bị thương.
Thế mà hắn lại nói mình mới ở Hóa Cảnh sơ kỳ, ai mà tin cho nổi?
Dù sao thì anh ta cũng không tin!
Lục Vân giải thích: “Tôi nói vậy chỉ là muốn đùa anh chút thôi, thực ra tôi là Hoành Luyện tông sư.”
Hoành Luyện tông sư!
Hóa Cảnh tông sư đi theo con đường rèn luyện thể chất, nội lực của họ không dùng để tấn công mà toàn bộ dùng để rèn luyện thân thể.
Ưu điểm của kiểu tông sư này là thể lực cực kỳ mạnh mẽ. Nếu như không cao hơn người đó mấy cấp thì thật sự rất khó để đột phá phòng ngự của họ.
Nhưng nhược điểm của họ đó là sức tấn công yếu, nội lực có xu hướng thụ động và khá ôn hòa.
Nói cách khác, Hoành Luyện tông sư chính là vương bát vạn năm trong số các Hóa Cảnh tông sư.