Vừa rồi hắn cố ý nói to lên để đám đông xung quanh nghe thấy.
Nếu như Lục Vân thực sự là Hoành Luyện tông sư thì cũng chẳng có gì ngạc nhiên khi hắn có thể chặn lại được đòn tấn công toàn lực của Vương Húc.
Chẳng trách vừa rồi hắn chỉ phòng thủ mà không tấn công.
Chỉ là mọi người đều cảm thấy có chút tiếc nuối.
Hoành Luyện tông sư là một trong những vương bát của Hóa Cảnh tông sư, chỉ có kẻ nào sợ chết mới đi theo con đường này và sau này nhất định cũng không thể tiến xa thêm được.
Ở độ tuổi này, Lục Vân đã đạt đến Hóa Cảnh, thiên phú cực kỳ đáng sợ, đáng tiếc hắn lại là Hoành Luyện tông sư.
Thật là lãng phí thiên phú!
Vương Húc cũng tỉnh táo lại, trên mặt anh ta lộ vẻ giễu cợt, nói: “Hóa ra Lạc Tiên Tử lại đi thích một tên vương bát. Đúng là có mắt nhìn!”
Lục Vân nhún nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Đúng vậy, tôi cũng đã nói với vợ mình về vấn đề này nhưng cô ấy thà thích tên vương bát này còn hơn là thích anh.”
Ánh mắt của Vương Húc đột nhiên trở nên lạnh lùng, sát ý trào dâng: “Hừ, để tôi xem hôm nay rốt cuộc là vỏ ngoài của tên vương bát vạn năm này cứng rắn hơn hay là kiếm trong tay của tôi sắc bén hơn!”
Vương Húc hừ lạnh một tiếng, dải vải dùng để buộc kiếm trong nháy mắt đứt ra. Chuôi kiếm trong tay bay ra, Vương Húc nắm thanh kiếm trong lòng bàn tay.
Vũ khí có thể nâng cao hiệu quả chiến đấu của tu võ giả rất nhiều.
Đặc biệt là đối với những thanh kiếm có phẩm chất cực cao, khi tu võ giả truyền nội lực vào trong đó, sức mạnh chắc chắn mạnh gấp mấy lần sức mạnh của nắm đấm.
Thanh kiếm trong tay Vương Húc là báu vật của Vương gia, Vương Nguyên đã tốn rất nhiều công sức để tìm kiếm một bậc thầy rèn vũ khí chế tạo ra nó.
Thân kiếm có thể chịu được nội lực được truyền vào bởi tu võ giả ở Cao thủ hậu kỳ.
Vương Húc là thiên tài của Vương gia nên sớm muộn gì Vương gia cũng sẽ được giao vào tay hắn. Vì thế, Vương Nguyên không chút do dự trao cho anh ta bảo vật của gia tộc.
Với tu vi hiện tại của Vương Húc, sau khi sử dụng thanh kiếm này, sức tấn công của anh ta có thể sánh ngang với Hóa Cảnh đỉnh phong.
Trong đám đông, Vương Đào hét lớn: “Đáng ra nên lấy ra từ sớm rồi, cần gì phải bận tâm đến thằng nhãi đó. Anh trai, anh đừng lãng phí thời gian nữa, mau dùng một kiếm giết hắn!”
“Xì, mơ mộng hão huyền! Chẳng qua anh rể của tôi lười đánh nhau mà thôi. Nếu như thực sự đánh nhau, anh trai của anh có thể bị giết chỉ bằng một ngón tay.”
Diệp Vô Địch lên tiếng.
Vốn dĩ với thân phận của cậu ấy không thể vào được Học viện võ thuật kinh thành nhưng nhờ có Lục Vân nên cậu ấy vẫn vào được.
Cậu ấy không những vào được mà lại còn chiếm được chỗ ngồi cực tốt nhưng vấn đề là cậu ấy lại ngồi cách Vương Đào không xa.
Lúc này nghe tiếng Vương Đào kêu la, cậu ấy không nhịn được lên tiếng.
Vương Đào quay người, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày đừng đắc ý, sau khi tên Lục Vân kia chết, để xem tao sẽ xử lý mày như thế nào!”
“Xì!”
Diệp Vô Địch lại nói “Xì!”, sau đó không nói chuyện với Vương Đào nữa.
Đùa à, anh rể của tôi là ai chứ? Anh ấy sẽ chết trong tay Vương Húc được sao? Thách hai người gọi cả ông nội tới cũng phải quỳ xuống trước mặt anh rể của tôi.
Lúc này, sắc mặt của Vương Húc trở nên ngưng trọng, ánh sáng phản chiếu trên mặt kiếm lại càng khiến cho sát ý trong mắt anh ta thêm lạnh giá.
“Vương bát vạn năm, cậu đã chuẩn bị chết chưa?”
Vương Húc lạnh lùng hét lên, lúc này toàn bộ nội lực bên trong cơ thể đều được truyền vào thân kiếm, kiếm quang sáng ngời thực sự ngưng tụ thành một đám ánh sáng cực lớn.
Ánh sáng chói mù mắt mọi người!
Đồng thời sát ý lên đến đỉnh điểm, sau đó trút xuống như một dòng thác tích tụ lâu ngày!
Như thể ngân hà lạc xuống chín tầng mây!
Kiếm quang đáng sợ lập tức đến trước mặt Lục Vân, nuốt chửng thân ảnh của hắn khiến cho mọi người khó có thể nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra trong kiếm quang.
“Đây chính là thiên tài của Vương gia sao? Quả nhiên lợi hại!”
Trong lòng những người xung quanh đều run rẩy và kinh hãi.
Mặc dù phẩm chất của thanh kiếm đại diện cho sức mạnh sẽ bùng nổ ở một mức độ nhất định nhưng sức mạnh của một thanh kiếm chắc chắn sẽ khác nhau bởi những người sử dụng khác nhau.
Mọi người nhìn thấy thanh kiếm này đều tự hỏi nếu như tu vi của họ đang ở Hóa Cảnh hậu kỳ thì liệu họ có thể đạt được hiệu quả như vậy chỉ với một thanh kiếm hay không?
Rất khó để đưa ra đáp án!
Danh tiếng thiên tài của Vương Húc là điều không thể phủ nhận!
Đúng là không biết lượng sức!
Sắc mặt của Long Diệc Tuyết trắng bệch, tim muốn nhảy vọt lên cổ họng. Cô ấy thực sự rất sợ Lục Vân sẽ chết dưới nhát kiếm này.
Thế nhưng Lục Vân có tư cách gì để sống sót dưới sức mạnh của thanh kiếm này?
Ngay cả Long Diệc Tuyết cũng nghĩ như vậy chứ đừng nói đến những người khác, bọn họ gần như đã kết luận rằng Lục Vân không có khả năng sống sót.
Người duy nhất còn tin vào Lục Vân chắc chắn là Diệp Vô Địch. Đương nhiên nếu tính cả Bạch Long Vương và những người khác bị chặn lại ở bên ngoài học viện thì thực sự chỉ có một số ít.
Trên võ đài, kiếm quang sáng ngời biến mất nhưng bóng dáng thẳng tắp dần hiện ra khiến con ngươi của mọi người như nổ tung vì chấn động.
Lục Vân…
Vẫn còn sống!
Không những còn sống mà còn bình an vô sự!
Hắn không những không bị thương mà còn dùng ngón tay kẹp chặt đầu kiếm của Vương Húc!
Cái quái gì vậy!
Chẳng lẽ một tu võ giả bị coi thường như Hoành Luyện tông sư bây giờ đã trở nên bạo ngược như vậy rồi sao? Hắn thực sự có thể chịu được đòn tấn công biến hóa từ Hóa Cảnh sơ kỳ thành Hóa Cảnh đỉnh phong bằng sức mạnh của mình mà không cần tốn sức vậy sao?
Cmn!
Còn tu gì nữa, bọn họ sẽ lập tức chuyển sang tu Hoành Luyện tông sư để xem sau này ai có thể giết mình!
Thời khắc lịch sử này đã khiến cho đạo tâm của vô số tu võ giả sụp đổ như thể tất cả những kiến thức mà bọn họ tiếp thu mấy chục năm qua đều bị chó ăn.