Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của cha, Doãn Thu Thủy cũng cảm thấy đau lòng nhưng bà ấy vẫn phải nói tiếp: “Ba, ba có biết khi chị gái nói với con rằng chị ấy đã mang thai, giọng nói của chị ấy tràn ngập sự vui mừng như thế nào không?”
“Chị ấy nói với con rằng đó là khoảng thời gian hạnh phúc và tự hào nhất trong cuộc đời của chị ấy.”
“Hơn nữa, chị ấy cũng đã nhiều lần nói với con rằng chị ấy rất muốn nói tin vui này với ba nhưng lại sợ ba phản đối nên đành giữ bí mật.”
“Ba đau lòng cho con gái của ba, chẳng lẽ chị ấy không thương con của mình hay sao?”
“Ba thực sự nghĩ rằng chị gái sẽ vui khi nhìn thấy ba giết đứa bé ư? Không hề, chị ấy sẽ chỉ càng hận ba mà thôi. Tại sao ba lại không thể hiểu một sự thật đơn giản như thế chứ?”
“Cho dù ba có hận đến mức nào thì sự hận thù cũng nên tiêu tan cùng với trận hỏa hoạn 15 năm trước rồi. Ba cứ coi như đứa trẻ đó đã chết trong trận hỏa hoạn được không?”
Doãn Thu Thủy hết lòng cầu xin, quần áo của bà ấy đã ướt đẫm nước mắt.
Doãn Bội ôm mái tóc bạc của mình, nỗi đau vô tận và sự tự trách điên cuồng ập đến khiến ông ấy không nói nên lời.
Một lúc lâu sau, giọng nói khàn khàn của ông ấy vang lên: “Thu Thủy, con đứng dậy trước đi đã…”
Nhưng Doãn Thu Thủy vẫn bất động.
Cùng lúc này, ở trong nghĩa trang.
Trước bia mộ của Doãn Thu Như, Lục Vân quỳ trên mặt đất và trầm mặc hồi lâu. Cho dù trong đầu vang lên thanh âm của chị năm Sở Dao, hắn cũng không có chút phản ứng nào.
“
“Tiểu Lục Vân, chị không tìm được sư phụ nhưng lại tìm được một ngôi mộ lớn. Chị nhìn thấy trông giống như kiểu một cái hố và giờ đang định đi vào đó. Lát nữa chị sẽ gọi lại cho em.”
Câu nói này đến không đúng lúc.
Bởi vì Sở Dao không biết được tình hình hiện tại của Lục Vân. Cô chỉ nhớ rằng khi Lục Vân bảo cô đi tìm Thiên Diệu Tử và nói rằng có chuyện gì hãy báo lại với hắn.
Sau một khoảng thời gian dài, Sở Dao không tìm thấy Thiên Diệu Tử. Vì không muốn Lục Vân lo lắng nên cô thống báo tình hình cho hắn thông qua pháp trận ý niệm.
Lục Vân vẫn bất động.
Hắn lặng lẽ quỳ trước mộ của mẹ mình.
Cho đến khi trời tối, Doãn Bội bước vào nghĩa trang và nhìn Lục Vân với vẻ mặt phức tạp. Ông ấy thở dài đầy vẻ cô đơn rồi rời đi.
Doãn Thu Thủy cũng quỳ ở đó gần như cả ngày, sau đó bà ấy loạng choạng đứng dậy, hai chân đã tê cứng còn đầu gối thì sưng đỏ.
Nhưng bà ấy nghĩ rằng làm như vậy cũng đáng giá.
Tuy rằng cha bà ấy không nói gì nhưng nếu ông ấy đã rời đi thì điều đó có nghĩa là nhất định ông ấy sẽ không còn nghĩ đến việc giết Lục Vân nữa trong một khoảng thời gian.
Doãn Thu Thủy bình tĩnh lại, đợi cho đến khi cảm giác tê ở chân giảm đi một chút, bà ấy bước vào nghĩa trang và đi đến bên cạnh Lục Vân: “Lục Vân, mẹ của con đã biết được tâm ý của con rồi. Mau đứng dậy đi!”
Lục Vân vẫn im lặng.
Doãn Thu Thủy nhìn thấy hắn như vậy, đột nhiên bà ấy cảm thấy đau khổ.
Thật ra nỗi đau trong lòng đứa trẻ này cũng không kém gì những người khác.
Hắn phải chịu sự nghèo khổ từ nhỏ và sống 5 năm ở viện phúc lợi. Thế nhưng vụ hỏa hoạn ở viện phúc lợi đã khiến cho cuộc sống của hắn trở nên hỗn loạn.
Sau khi dày công đi tìm kiếm chân tướng, đáp án lại là cha hắn giết mẹ hắn còn người muốn giết hắn lại chính là ông ngoại của hắn.
Nói về nỗi đau, còn ai có thể đau đớn hơn Lục Vân nữa đây?
Hắn cũng là một đứa trẻ đáng thương!
“Lục Vân, đứng dậy đi!”
Thanh âm của Doãn Thu Thủy có chút nghiêm nghị, bà ấy không muốn Lục Vân tiếp tục quỳ nữa.
Thế nhưng bà ấy vẫn thấy Lục Vân bất động.
Doãn Thu Thủy kéo tay hắn thì mới phát hiện cơ thể của Lục Vân cứng như bê tông sắt thép, cứ quỳ mãi đó không chịu nhúc nhích.
Doãn Thu Thủy tức giận nói: “Con cứ như thế này, mẹ con thấy sẽ vui chứ?”
“Dì…”
Lúc này, cuối cùng Lục Vân cũng lên tiếng: “Con không sao, chỉ là con muốn dành thời gian ở bên mẹ nhiều hơn một chút. Con sẽ không nghĩ không thông đâu, dì đừng lo!”
Khuôn mặt của Doãn Thu Thủy cứng đờ.
Mất một hồi, bà ấy mới vỗ vai Lục Vân và lặng lẽ thở dài: “Con nhìn đi, chuyện gì rồi cũng sẽ qua thôi.”
Nói xong, Doãn Thu Thủy quay người đi đến cổng nghĩa trang và nói với người gác mộ: “Hãy trông chừng hắn, có chuyện gì thì lập tức báo cho tôi.”
“Vâng thưa cô Doãn!”
Doãn Thu Thủy rời khỏi nghĩa trang và quay lại vào sáng hôm sau. Khi nhìn thấy Lục Vân vẫn quỳ ở đó, bà ấy hơi nhíu mày.
Nhưng bà ấy cũng không quấy rầy vì bà ấy biết rằng Lục Vân muốn yên tĩnh.
Cho nên Doãn Thu Thủy chỉ dặn người gác mộ đưa bữa ăn hàng ngày cho Lục Vân đúng giờ.
Doãn Thu Thủy đã tự tay nấu những bữa ăn này.
Nhưng đã hai ngày trôi qua, Lục Vân vẫn không động một miếng nào. Còn bà ấy cũng không nói lời nào với hắn.
Doãn Thu Thủy thực sự bất lực trước sự bướng bỉnh của hắn.
Bà ấy cũng đoán được vì hắn thừa hưởng tính cách ấy của chị gái.
Bất kể Lục Vân có ăn hay không, mỗi ngày Doãn Thu Thủy đều giao đồ ăn đã được chuẩn bị sẵn đến cho hắn. Khi nào đói thì hắn sẽ tự ăn vì ý chí của con người không thể chiến thắng được cơn đói.
Bà ấy chưa từng nghe thấy ai chết đói, tất nhiên là ngoại trừ những người không có tiền để ăn.
Đến ngày thứ 4, mây đen bao phủ khắp bầu trời khiến cho cả thế giới dường như chìm vào trong bóng tối. Một trận mưa lớn trút xuống, những cành cây trong nghĩa trang bị gió mạnh đung đưa.
Chỉ có Lục Vân là vẫn đứng yên.
“Tiểu Lục Vân…”
Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Bóng dáng mảnh khảnh của Lạc Ly bước tới trong cơn mưa lớn, cuối cùng dừng lại bên Lục Vân. Cô cầm ô và nói: “Chị bảy sẽ ở bên em.”