Đôi chân thon dài và thẳng tắp của Lạc Ly đứng bên cạnh Lục Vân, trong đôi mắt đẹp tràn ngập sự đau khổ.
Sau khi biết mọi chuyện từ lão sư, cô đã lập tức đến kinh thành.
Nhìn thấy Tiểu Lục Vân như thế, trong lòng cô vô cùng đau xót.
Tiểu Lục Vân luôn là một người tích cực và vui vẻ, có chút giống lưu manh. Tuy nhiên kiểu lưu manh này không hề gây khó chịu mà còn có sức hút riêng.
Lưu manh nhưng không xấu.
Khi ở trước mặt các chị gái, hắn luôn có vẻ mặt tươi cười và thường thay đổi đủ trò để trêu chọc họ.
Thế nhưng vào lúc này, sự im lặng của hắn hoàn toàn khác với mọi ngày.
Tiểu Lục Vân nhất định cảm thấy rất khó chịu!
Vì thế, Lạc Ly cảm thấy rất đau lòng!
Cô không thuyết phục Lục Vân mà chỉ im lặng ở bên cạnh hắn!
Nếu Tiểu Lục Vân không đứng dậy thì cô cũng sẽ không đi. Nếu như Tiểu Lục Vân không ăn uống thì cô cũng sẽ không ăn uống!
Chỉ là không hiểu sao trời ngày càng mưa nặng hạt.
Gió cũng vậy, ngày càng thổi mạnh hơn.
Chiếc ô của Lạc Ly không thể chống đỡ được mấy nên cô chỉ đành ném nó sang một bên mà không sử dụng khiên bảo vệ khiến cho mưa gió mạnh đập thẳng vào người. Quần áo của cô ướt đẫm và dính chặt vào cơ thể thanh tú.
Đường cong duyên dáng của cơ thể hoàn toàn được phác thảo trong gió và mưa.
Lạc Ly không để ý mưa rơi trên mặt đất, cô ngồi xổm trên mặt đất ẩm ướt, hai tay ôm lấy đầu gối và tựa đầu vào cánh tay của Lục Vân.
Cơn mưa quất vào khuôn mặt xinh đẹp không tì vết của cô, tạt vào mắt cô rồi từ từ trượt khỏi mắt.
Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.
Cái lạnh trong cơ thể của Lạc Ly đột nhiên được dòng nước ấm xua tan.
Khi mở mắt ra, mưa đã tạnh.
Xuất hiện trước mặt cô chính là khuôn mặt tỏa nắng của Lục Vân: “Chị bảy, cảm ơn chị.”
Bầu trời sau cơn mưa trong xanh đẹp lạ thường, những tia nắng cũng trở nên ấm áp.
Lạc Ly hơi phồng má, trong lòng vừa tức giận vừa vui mừng, sau đó nhẹ nhàng mắng: “Tên khốn, lần sau mà còn dám làm chị lo lắng nữa, chị sẽ cắn chết em!”
Đối diện với ánh sáng ấm áp, hai chiếc răng hổ nhỏ trắng như pha lê của cô tỏa sáng.
Lục Vân ôm eo cô và nói: “Đồ ngốc, chẳng phải em đã nói không sao rồi còn gì? Em chỉ là muốn dành thời gian ở bên mẹ nhiều hơn một chút mà thôi.”
Đường đường là Vân Thiên Thần Quân làm sao có thể mắc chứng tự kỷ được?
Lạc Ly cũng không chịu thua kém, cô nhéo mạnh Lục Vân, trừng mắt nhìn hắn và nói: “Em đúng là đồ ngốc!”
Lục Vân mỉm cười, quay đầu nhìn mộ của mẹ mình và nói: “Mẹ, mẹ nhìn xem, con dâu tương lai của mẹ thật ngang bướng nhưng mẹ nhất định sẽ rất thích cô ấy đúng không?”
Bình thường nhất định Lạc Ly sẽ trả lời hắn: Ai là vợ tương lai của em, không biết xấu hổ!
Thế nhưng vào lúc này, cô không nói gì mà chỉ vùi đầu vào ngực Lục Vân với khuôn mặt đỏ bừng.
Lạc Tiên Tử xấu hổ, thật đúng là hiếm thấy.
Đến trước cổng nghĩa trang, đúng lúc Doãn Thu Thủy tới đưa cơm, thấy Lục Vân như vậy, bà ấy cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi thấy Lạc Ly ngượng ngùng trong lòng hắn, ánh mắt của bà ấy đầy ẩn ý.
Lục Vân nói: “Dì, mấy ngày nay con khiến dì lo lắng rồi.”
“Con cũng biết hả? Đúng là đồ cứng đầu!”
Doãn Thu Thủy trợn mắt nhìn hắn.
Lục Vân suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Dì, dì có thể cho biết người đàn ông đó tên là gì không?”
Khuôn mặt của Doãn Thu Thủy cứng đờ.
Tất nhiên bà ấy biết “người đàn ông đó” mà Lục Vân nhắc đến là ai.
Tâm trạng của bà ấy khá phức tạp.
Cho dù có nói với Lục Vân thì sao, không biết người đàn ông đó dùng tên thật hay bút danh, bao lâu nay Doãn gia vẫn luôn tìm kiếm nhưng không thấy. Vì thế làm sao Lục Vân có thể tìm ra được?
Cho dù thật sự tìm được thì phải làm sao? Cha con giết nhau sao?
Doãn Thu Thủy thà rằng Doãn gia cứ tiếp tục tìm kiếm còn hơn là để Lục Vân dính líu vào đó bởi vì đây là mối hận thù của đời trước.
Thấy bà ấy chần chừ, Lục Vân cười nói: “Dì đừng lo, con không yếu đuối như dì nghĩ đâu. Dì chỉ cần cho con biết tên của người đó là được.”
Doãn Thu Thủy nghiêm túc nhìn hắn một hồi, sau đó thở dài nói ra cái tên mà bà ấy cực kỳ ghét: “Tên của ông ta là Dương Thiên Đạo.”
Dương Thiên Đạo!
Lục Vân khắc sâu cái tên này trong lòng.
Nếu như có cơ hội thì hắn muốn tự hỏi Dương Thiên Đạo vì sao lại làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy?
“Dì hãy nói với ông ngoại rằng con khác với người đàn ông đó. Một ngày nào đó khi con tìm ra được đáp án thì con nhất định sẽ cho ông ngoại một lời giải thích. Hy vọng ông ngoại…bảo trọng thân thể.”
Lục Vân nói xong liền ôm lấy thân thể mềm mại thơm tho của Lạc Ly và rời đi.
Nhìn thấy tấm lưng gầy gò của hắn, Doãn Thu Thủy sửng sốt một lúc lâu. Sau đó, bà ấy đột nhiên quay sang khu rừng bên cạnh và nói: “Ba, ba có nghe thấy không? Thằng bé hoàn toàn khác với người đàn ông đó.”
Một tiếng thở dài phát ra từ phía sau những cái cây trong rừng.
Sau đó, họ nhìn thấy một bóng dáng già nua bước ra.
Đó chính là Doãn Bội.
“Ba đến thăm Thu Như.”
Doãn Bội nói với tâm trạng phức tạp, vẻ mặt có chút cô đơn. Ông ấy chậm rãi đi về phía nghĩa trang.
Doãn Thu Thủy im lặng theo sau.
Khi đến trước ngôi mộ của Doãn Thu Như, cả hai đều im lặng.
Đột nhiên, một đạo ánh sáng chói lóa phản chiếu từ bên cạnh ngôi mộ đá thu hút sự chú ý của hai người. Doãn Bội bối rối bước tới và cầm vật đó lên nhìn, vẻ mặt của ông ấy đột nhiên thay đổi.
Đó là một tấm lệnh bài.
Tấm lệnh bài đại diện cho quyền lực tối cao của Long quốc.
“Thiên Sáp lệnh!”
Doãn Thu Thủy kêu lên, sau đó nhìn phía xa ngoài nghĩa trang, cổ họng khô khốc nói: “Đây là…do Lục Vân để lại? Lục Vân chính là Vân Thiên Thần Quân!”
Thân thể già nua của Doãn Bội cũng khẽ run lên.
Một lúc sau, hai hàng nước mắt rơi xuống từ khóe mắt già nua. Ông ấy quỳ xuống trước ngôi mộ của Doãn Thu Như, buồn bã nói: “Thu Như, những năm này ba đã sai rồi sao?”
Một người là đao phủ tàn nhẫn còn người kia lại là Thần bảo hộ của Long quốc.
Hai người họ hoàn toàn khác nhau!
Nếu như Thu Như còn sống thì nhất định sẽ rất vui khi thấy con trai mình có tiền đồ tươi sáng như vậy!
Doãn Bội bật khóc.
Một lúc sau, ông ấy đứng dậy đi về nhà, tìm một chiếc hộp gỗ rồi đặt Thiên Sáp lệnh vào trong đó và đặt bên cạnh ngôi mộ đá.
Doãn Bội không sử dụng lệnh bài này vì đó là niềm an ủi duy nhất dành cho đứa con gái đã mất của ông ấy.