Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 347: Động phòng



" Tiểu Lục Vân, chúng ta đang đi đâu vậy?"

Thấy đã rời khỏi mộ viên nhà họ Doãn rồi mà Tiểu Lục Vân vẫn còn ôm chặt mình như vậy Lạc Ly không nhịn được hỏi.

"Động phòng!"

"Động phòng?"

Lạc Ly sửng sốt, nói: "Tiểu Lục Vân khốn kiếp, em lại định giở trò lưu manh với chị sao?"

"Trò lưu manh gì chứ, em làm vậy là danh chính ngôn thuận mà."

"Làm sao mà danh chính ngôn thuận được chứ?"

"Không phải chị đã thừa nhận em là chồng sắp cưới của chị rồi sao?"

"Chị nói vậy khi..."

Lạc Ly đột nhiên nhớ lại những gì Tiểu Lục Vân vừa nói ở mộ viên, nhưng phải vì thể diện của mẹ Tiểu Lục Vân nên cô mới không phản bác sao?

Cho dù là......

Cho dù là thật đi nữa thì hắn làm vậy có phải tiến triển nhanh quá rồi không? Làm sao có thể nhảy thẳng tới bước động phòng như vậy được!

Dung tục!

"Buông chị ra, chị đây sẽ không động phòng với em sớm như vậy đâu!"

Lạc Ly từ chối lần thứ hai.

Bốp

Lục Vân dùng một tay đã có thể nhẹ nhàng bế thân thể mảnh khảnh của cô lên, tay còn lại rảnh rỗi tát mạnh vào mông Lạc Ly một cái, quyết đoán nói: "Ngồi yên!"

"Đồ vô lại, em đừng có quá trớn như vậy, chị không phải người dễ bị ức hiếp đâu!"

Lạc Ly thở hổn hển nghiến răng chuẩn bị cắn vào người Lục Vân.

Lục Vân nói: "Em nghĩ là tốt nhất chị đợi lúc nào vắng vể hãy cắn, giờ mà chị cắn xuống mộ cái sẽ làm hỏng hình ảnh Lạc tiên tử của chị đó.”

"Hừ, hình ảnh nữ thần của chị đã sớm bị tên nhóc hư đốn như em hủy hoại từ lâu rồi!"

Lạc Ly hừ một tiếng rồi nói.

Nhưng mà theo lời Lục Vân vừa nói, đây là đường phố có người qua lại nên không được cắn hắn, phải đợi đến lúc vắng vẻ không người hãy cắn?

Không đúng!



Đợi lúc vắng vẻ?

Hãy cắn?

Nói như vậy không đúng!

Lúc này Lạc Ly mới chậm chạp phản ứng lại, khuôn mặt xinh đẹp của cô lập tức đỏ lên vì xấu hổ sau đó lại vùi đầu vào ngực Lục Vân, vì sợ bị người qua đường nhận ra.

May mắn là mấy người đi qua không nhận ra cô.

Thật ra thì cái tên Lạc tiên tử rất nổi tiếng trong giới võ tu, trong cuộc sống hằng ngày cũng có không ít người từng nghe qua.

Nhưng mà có thể thật sự nhìn thấy mặt cô chỉ có những người trong giới mà thôi.

Khi Lạc Ly còn ở Học viện võ đạo kinh thành đã được mệnh danh là tài nữ, sau khi tốt nghiệp xong cô lập tức được sắp xếp đi đến căn cứ Vũ Minh khu Hoa Trung, lại có thêm sự hỗ trợ của Doãn Thu Thuỷ cho nên cô nhẹ nhàng nắm lấy chức vị minh chủ khu vực.

Ảnh chụp của cô chỉ xuất hiện trên hồ sơ của học viện, có điều học viện võ đạo kinh thành không phải là nơi người thường có thể đi vào, trên diễn đàn của học viện cũng cần có quyền hạn mới được đăng ký.

Cho nên chuyện những người đi đường không biết cô là chuyện bình thường.

Ví dụ như là Tiêu Thấm đó, cô ấy chuyên lăn lộn trong giới giải trí kinh thành, không thể nào không nghe một chút thông tin gì về Lạc tiên tử được

Dù vậy nhưng lúc đó Tiêu Thấm vẫn không nhận ra ‘Lạc tiên tử’ trong lời đồn đó là em bảy Lạc Ly của mình.

Thật ra Lạc Ly làm vậy không phải vì lo bị người qua đường nhận ra.

Mà là.

Bị bế lên như vậy cô vẫn ngượng chứ, cho nên cô mới vùi đầu vào ngực Lục Vân.

Thấy cô đã chịu ngồi yên.

Lục Vân lập tức đắc ý, cứ vậy bế cô đến tận nhà họ Long.

Long Thuyên thấy hắn không hề hấn gì thì nhướng mày, bước nhanh lên phía trước thân mật chào hỏi: "Lục tiên sinh, Không có việc gì thì thật sự là quá tốt, đúng rồi, thân phận của hung thủ đó, ngài đã tra ra chưa?"

Ông ta sợ hung thủ lúc trước lại đến nữa.

Dù sao đối phương cũng là Nhất Phương Tôn Giả, nhà họ Long thật sự không có khả năng nhúng tay vào.

Lục Vân nói: “Chuyện này không cần ông lo lắng, viện trưởng Doãn đã giải quyết xong tất cả, chỉ là hiểu lầm mà thôi."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."

Long Thuyên thở phào nhẹ nhõm, sau đó dùng ánh mắt kỳ lạ liếc nhìn người phụ nữ trong lòng Lục Vân, hỏi: "Lục tiên sinh, đây là ai vậy?"

Lạc Ly vùi mặt vào ngực Lục Vân, lắc đầu thật mạnh.

Lục Vân cười tủm tỉm, cố ý kéo dài giọng điệu nói: "Người này sao, là người nổi tiếng... Hít ~"



Lục Vân đột nhiên cảm thấy trên ngực nhói lên, đau đến mức hít mạnh một hơi, thầm mắng chị bảy đúng là cọp cái mà, ra tay thật tàn nhẫn!

"Ahem, cái này... người này là cô vợ nhỏ tôi mới nhặt được trên đường."

Lục Vân nào dám nán lại lâu nữa, hắn ôm lấy Lạc Ly vội vàng chạy tới sân sau nhà họ Long.

Khoảng thời gian này Lục Vân sống ở nhà họ Long.

Long Thuyên còn đặc biệt sắp xếp một gian nhà yên tĩnh cho hắn.

Vừa vọt về tới phòng.

Lục Vân lập tức hét lên nói: "Dừng tay! Không đúng, dừng miệng đi con cọp cái này*!!"

"Không..."

Lạc Ly gầm gừ đáp, hôm nay cô nhất định phải cho tên vô lại này một bài học, để hắn không làm mình xấu hổ nữa.

"Không dừng miệng, cái này là do em tự chuốc lấy!"

Lục Vân bất chấp luôn, không để ý cô có dừng hay không nữa mà trực tiếp ôm lấy cơ thể mềm mại thơm tho của Lạc Ly rồi ngã người lên giường, đồng thời giơ bàn tay to ra đặt lên ngực cô.

Dùng sức bóp một cái thật mạnh.

Ăn miếng trả miếng này!

"A—"

Lạc Ly hét lên một tiếng, lúc này mới chịu nhả ra, kế tiếp co chiếc chân thon thả lên đá mạnh về phía bụng Lục Vân.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đầy hoảng sợ.

Cô không ngờ Lục Vân thật sự dám làm như vậy.

Nhưng khi thấy Lục Vân tức giận chà xát chỗ bị cắn, dáng vẻ vô cùng buồn cười thì cô phụt một tiếng cười khúc khích, tự hào nói: "Hừ, em xứng đáng bị như vậy, phì!"

"Còn dám khiêu khích? Chết tiệt, để xem hôm nay em xử lý chị thế nào này!"

Lục Vân rất tức giận, bước lên phía trước nắm lấy tay Lạc Ly đè cô xuống giường, thấy cô lại sắp giơ chân lên đá mình thì Lục Vân trực tiếp dùng chân mình đè ngược lại.

Sức mạnh của Vân Thiên Thần Quân, chỉ một võ giả Hóa Cảnh Tông Sư làm sao có thể so được.

Chẳng mấy chốc, Lạc Ly đã chế ngự.

Không thể động đậy.

Trong mắt của cô lóe lên một tia hoảng sợ, cô chật vật giãy dụa mấy cái, thấy không có hiệu quả thì cô ngượng ngùng quay đầu đi, khẽ nói: "Em... nhẹ thôi đó."