Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 353: Bông hoa nhỏ trong mưa



Một lão đạo sĩ với vẻ mặt gian xảo và một đạo cô ngực phẳng đang tranh cãi gay gắt về một vấn đề.

Sau khi nam nữ vượt qua ranh giới cuối cùng, mối quan hệ giữa hai người sẽ nóng lên hay nguội lạnh?

Lão đạo sĩ nói rằng nguội lạnh, chắc chắn sẽ nguội lạnh!

Người xưa có câu cái gì không đạt được mới là tốt nhất. Vì thế sau khi có được, giai đoạn nóng bỏng qua đi, nam nữ đều sẽ dần mất đi cảm giác tươi mới và quan hệ giữa bọn họ chắc chắn sẽ dần trở nên nguội lạnh.

Đạo cô ngực phẳng không phục và nói rằng một cô gái luôn dành những thứ tốt nhất của bản thân mình cho một người đàn ông. Sau khi hoàn thành quá trình chuyển đổi từ con gái trở thành phụ nữ, chắc chắn sẽ trở nên gắn bó với người đàn ông đó.

Hai bên tranh cãi không ngừng.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Lão đạo sĩ nói: “Tuy ta là đạo sĩ nhưng ta đã ngủ với hàng chục hàng trăm người phụ nữ. Thông thường sau khi xong việc, ta sẽ cảm thấy mất đi cảm giác mới lạ với bọn họ.”

“Hừ tên cặn bã! Xấu mặt tông môn! Cặn bã!! Kinh tởm!!”

Đạo cô thầm chửi rủa trong lòng, sau đó khinh thường nói: “Việc ngươi làm trong mấy giây có thể coi là tình cảm hay sao?”

“Tại sao vài giây lại không được coi là tình cảm…Haizz, sư muội, thảo luận là thảo luận, xin đừng công kích cá nhân! Không đúng, không phải là công kích cá nhân mà là vu khống!”

“Dù sao từ góc độ của một người phụ nữ, nếu như vượt qua ranh giới cuối cùng với người đàn ông mình thích thì sau này nhất định sẽ càng thích người đàn ông đó hơn, trừ khi người đàn ông đó giống ngươi, chỉ được vài giây!”

“Sư muội còn được tính là phụ nữ không?”

Thiên Huyền Tử ưỡn ngực, không chịu thua kém.

“Ngươi…”

Thiên Diệu Tử cạn lời.

Thiên Huyền Tử xua tay: “Thôi bỏ đi, người đàn ông tốt không đấu với phụ nữ. Chúng ta không phải là đương sự, thảo luận về vấn đề này cũng vô ích. Dù sao đương sự cũng là đồ đệ của muội.”

Khó khăn lắm mới giữ được đoan chính.

Thiên Huyền Tử hỏi: “Sư muội thật sự cho rằng Sở Dao nguyện ý làm vậy sao?”

Thiên Diệu Tử nghiêm túc suy nghĩ một lúc, gật đầu nói: “Ta nghĩ vậy, chúng ta đều thấy tình cảm của Dao nhi đối với Lục Vân…”

“Nếu như con bé không nguyện ý thì điều đó có nghĩa là mối quan hệ giữa hai đứa chưa đủ sâu sắc và những gì Thiên Hư Tử làm năm đó đều sẽ trở nên phí công vô ích.”

Khi Thiên Hư Tử chưa bị điên, tuy không rõ nguyên nhân nhưng ông ấy để Lục Vân và bảy cô gái ở bên cạnh nhau chinh là để họ nảy sinh tình cảm.



Nếu như Sở Dao thà nhìn thấy Lục Vân chết để bảo vệ trinh tiết thì chỉ có thể nói rằng mối quan hệ giữa hai người vẫn chưa đạt đến mức đó.

Mọi việc Thiên Hư Tử làm đều phí công vô ích.

Cho nên hai lão gia hỏa làm ra chuyện hôm nay thực chất là một phép thử về kết quả của sự việc năm đó.

Sau khi đi loanh quanh bên ngoài vài lần, Thiên Diệu Tử quyết định lẻn vào nhìn thử.

Đến khi bà ấy đi ra, Thiên Huyền Tử vội hỏi: “Sao rồi?”

Đạo cô ngực phẳng nở nụ cười đầy ẩn ý: “Thanh âm rất lớn!”

Đây là một ngọn núi đá lớn.

Bên trong núi đá có hang động đá.

Trong hang động đá có giường đá.

Lục Vân nằm ngửa trên giường đá, cảm xúc hỗn loạn.

Hắn thực sự cảm nhận được quá trình biến đổi từ một cô gái trở thành phụ nữ của Sở Dao, từ trúc trắc đến thích ứng, từ kìm nén đến giải phóng, từ đau đớn đến chấp nhận…

Tư vị bên trong rất khó diễn tả…

Giống như một bông hoa mỏng manh khi mới gặp cơn mưa. Mỗi khi từng hạt mưa rơi xuống, cánh hoa sẽ khẽ rung lên. Nhưng khi những hạt mưa ngày càng dày đặc, những cánh hoa không còn rung nữa mà sẽ nhảy múa nhịp nhàng trong mưa.

Điều khiến cho Lục Vân ngạc nhiên đó là Thần công vô minh của hắn không chỉ thất bại mà còn cảm nhận được thêm một viên đan giả ở trong đan điền của mình.

Chủ nhân của viên đan giả này không ai khác chính là Sở Dao.

Điều này cho thấy Thần công vô minh của Lục Vân không hề tồn tại thuyết âm dương gì đó, dù sao cũng đã đưa được Sở Dao vào danh sách tu luyện giả.

“Quả nhiên lão già không đoan chính đó lại chơi mình một vố rồi!”

Lục Vân chửi thầm trong lòng.

Kỳ thật nghĩ lại, bản thân Thiên Huyền Tử cũng chỉ biết một chút về Thần công vô minh. Hơn nữa, ông ấy từng nói chưa từng thấy người khác tu luyện thần công bao giờ. Nếu như ông ấy chưa từng nhìn thấy thì làm sao có thể nói ra chuyện âm dương?”

Thật đáng ghét!

Hiển nhiên Sở Dao cũng phát hiện ra điều này.

Vốn dĩ cô là một tu đạo giả, Thiên Diệu Tử chỉ dạy cô một số đạo pháp cơ bản nhưng vừa rồi, cô cảm nhận được một dòng năng lượng lưu chuyển trong đan điền của mình.



Cô biết chắc chắn là do tiểu Lục Vân.

Công pháp thần kỳ của tiểu Lục Vân đã biến cô thành tu luyện giả, đồng thời còn có có thể mở ra thông đạo màu xanh, tốc độ ngưng tụ chân khí cực kỳ nhanh!

Vì vậy nửa sau của quá trình, Sở Dao hoàn toàn thả lỏng bản thân.

Mãi cho đến khi, Lục Vân khẽ khịt mũi, cô mới tỉnh lại.

Lúc này, Sở Dao mới hoàn hồn lại giống như một con thỏ trắng đang sợ hãi. Cô nhanh chóng đứng dậy, chiếc váy ngắn buông xuống che đi đám mây hồng.

Cô chịu đựng cơn đau và giúp Lục Vân thu dọn quần áo.

Thế nhưng khi nhìn thấy màu đỏ tươi trên quần, cô sững sờ trong giây lát, tim đập nhanh như trống.

“Chị năm…”

Để tránh cho Sở Dao xấu hổ, Lục Vân giả vờ như vừa mới tỉnh ngủ.

“A! Tiểu…Tiểu Lục Vân, em dậy rồi à. Em không sao chứ?”

Sở Dao run giọng hỏi.

Không biết là do hoảng sợ hay là chưa hồi phục lại cơn sóng to trước đó.

Lục Vân hỏi: “Em làm sao?”

“Em bị trúng độc, Thiên Huyền Tử sư bá đã châm cứu cho em và truyền cho em rất nhiều máu. Nhìn xem…đều dính cả vào quần của em rồi, thật bất cẩn quá.”

Sở Dao hít một hơi thật sâu và nghĩ ra một lý do hoàn hảo.

Lục Vân cúi đầu nhìn màu đỏ tươi, trong lòng cảm thấy thương xót, thầm nghĩ chị năm đúng là đồ ngốc.

Hai kẻ không đoan chính đó có thể vô trách nhiệm nhưng Lục Vân thì không.

Trong lòng hắn tràn ngập cảm giác tội lỗi.

Nếu như chị năm biết đây là thủ đoạn của hai kẻ lừa gạt kia thì không biết cô sẽ cảm thấy như thế nào.

Lục Vân nhẹ nhàng nói: “Hóa ra là vậy, sau khi trúng độc, thuốc cầm máu có hiệu quả rất tốt…Chị năm, đã lâu không gặp, em rất nhớ chị.”

Lục Vân đứng dậy từ giường đá, sải bước đến trước mặt Sở Dao, giang tay ôm lấy cô.

Trong đôi mắt hắn tràn ngập sự đau khổ.