Lục Vân ôm chặt lấy cơ thể mềm mại của Sở Dao trong lòng, hắn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và nhịp tim của cô.
Cơ thể mềm mại của Sở Dao khẽ run lên, cô lo lắng hỏi: “Em…Em đã mơ thấy gì?”
“Em mơ thấy chị trở thành vợ của em.”
“Đó thực sự là một giấc mơ ngọt ngào!”
Lục Vân cố ý hỏi: “Chị sao vậy?”
“Không…Chị không sao. Hàng tháng, con gái đều có những ngày này, chị cả và những chị gái khác cũng có như thế.”
Nghe lời Sở Dao nói, Lục Vân khẽ thở dài.
Cô gái ngốc nghếch này tưởng rằng hắn thực sự trúng độc ngất đi nên cô không muốn nói ra sự thật cho hắn biết. Có lẽ cô sợ hắn nghe xong sẽ có áp lực tâm lý.
Thế nhưng, chị năm, chị có biết rằng chị càng cư xử như vậy thì sẽ càng khiến cho em cảm thấy áy náy không.
Lục Vân đè lên vai Sở Dao, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn không tì vết của cô, nghiêm túc nói: “Em không quan tâm, vừa rồi trong giấc mơ em đã coi chị là vợ của em rồi.”
“Vì thế, từ nay về sau, em sẽ không gọi chị là chị năm nữa, cũng sẽ không gọi chị là sư muội. Chị là vợ của em, đừng mong quỵt nợ.”
Khi đến thời điểm thích hợp, em sẽ cưới chị, thiên binh thần tướng làm mối, lấy kim lân vàng làm xe cưỡi. Nếu như nói dối nửa lời thì sấm sét trên trời sẽ giáng xuống đánh em….”
Sở Dao vội vàng dùng tay bịt miệng hắn, tức giận nói: “Chị biết rồi, tiểu Lục Vân muốn nói như thế nào cũng được nhưng đừng thề độc.”
Trong lòng Sở Dao tràn ngập sự ấm áp.
Cô đơn thuần nhưng không ngốc.
Làm sao cô lại không nghe ra được tiểu Lục Vân nhất định đã biết chuyện xảy ra lúc nãy.
Chỉ là cả hai ngầm hiểu ý nhau mà thôi.
“Vợ ơi, chúng ta đi thôi.”
Hắn không mong hai kẻ không đoan chính đó quay lại. Nếu như bọn họ dám quay trở lại thì hắn sẽ nhấn bọn họ xuống đất và chà xát thật mạnh.
Ba ngày sau, tại một hòn đảo ở Thái Bình Dương.
Có rất nhiều tàu thuyền cập cảng xung quanh.
Mật độ của đám đông có thể nói là vô cùng đáng sợ.
Bọn họ bao gồm giới truyền thông, quân đội và các thế lực ẩn giấu từ khắp nơi trên thế giới.
Rất nhiều loại máy ảnh và máy quay được chuẩn bị sẵn, vô số máy bay không người lái đang bay vòng quanh hòn đảo để thử nghiệm và điều chỉnh góc quay chụp.
Họ đang chờ đợi thời khắc lịch sử.
“Thần cảnh” Wilson của Mỹ thách đấu với Thiên Sáp Vương của Long quốc.
Wilson đã xuất hiện.
Anh ta có mái tóc vàng, mắt xanh, mũi cao và vóc người cực kỳ cao lớn. Anh ta là người Mỹ da trắng với dòng máu cực kỳ thuần khiết.
Vô số phóng viên tụ tập quanh anh ta để phỏng vấn.
“Ngài Wilson, xin hỏi tại sao đột nhiên ngài lại đưa ra lời thách đấu với Thiên Sáp Vương? Ngài đã từng gặp Thiên Sáp Vương bao giờ chưa?”
“Ngài Wilson, lần này Thiên Sáp Vương bất ngờ chấp nhận lời thách đấu của ngài. Ngài có cảm thấy ngạc nhiên không? Hay là ngài vẫn luôn mong đợi Thiên Sáp Vương sẽ chấp nhận lời thách đấu?”
“Ngài Wilson, truyền thông Mỹ đều nói rằng ngài đã tiến đến Thần cảnh. Xin hỏi tin tức này có đúng không? Ngài có chắc chắn sẽ giành chiến thắng trước Thiên Sáp Vương trong lần thách đấu này không?”
“Ngài Wilson…”
Phóng viên liên tục đặt câu hỏi.
Có vẻ như Wilson rất hưởng thụ cảm giác này, anh ta không vội vàng trả lời: “Tôi chưa từng gặp Thiên Sáp Vương nhưng cũng giống như mọi người, tôi từng nghe về danh tiếng của hắn nhưng tôi không nghĩ hắn đáng sợ như vậy.”
“Thời đại của Thiên Sáp Vương sắp qua, từ nay trở đi sẽ là thời đại của tôi. Wilson, tôi sẽ dùng sức mạnh của bản thân để chứng minh rằng những tu võ giả ở Mỹ mạnh hơn những tu võ giả ở Long quốc!”
Khi Wilson trả lời câu hỏi, anh ta bộc lộ sự tự tin mạnh mẽ.
“Hừ! Chỉ là một tên hề mà cũng dám la lối om sòm!”
Một tiếng khịt mũi lạnh lùng đột nhiên phát ra từ đám đông dày đặc.
Sắc mặt của Wilson hơi thay đổi, lạnh lùng nói: “Là tên nào dám nói nhảm? Đừng tưởng rằng tôi không hiểu tiếng Long quốc, mau ra đây!”
“Là tôi.”
Một tu võ giả của Long quốc bước ra.
Trong số những người xem lần này, có rất nhiều người là tu võ giả của Long quốc cũng như những người đến từ Vũ Minh.
Vân Thiên Thần Quân là bậc chí tôn của Long quốc và được nhiều người dân ở Long quốc tôn thờ giống như thần thánh.
Trong lời của Wilson không hề có một chút sự tôn kính nào. Đây chính là sự khinh thường đối với Vân Thiên Thần Quân, cũng là khinh thường các tu võ giả ở Long quốc.
Chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta tức giận!
Tu võ giả Long quốc bước ra vì không thể chịu nổi sự kiêu ngạo của Wilson: “Tại sao Thần quân điện hạ phải ra tay với một tên hề?”
“Ồ? Ông có muốn thử thực lực của tôi không?”
Đôi mắt của Wilson nheo lại đầy vẻ nguy hiểm, trên môi lộ ra nụ cười khinh thường.
“Hừ! Tôi nguyện ý hết lòng vì Thần quân điện hạ, giết chết tên hề này để mọi người được sớm trở tắm rửa nghỉ ngơi!”
Tu võ giả Long quốc sải bước về phía Wilson, nội lực được tích lũy trong cơ thể lập tức tỏa ra và hóa thành những móng vuốt sắc nhọn xé toạc không trung và đáp xuống đầu Wilson.
Tôn giả một phương!
Đây là Tôn giả cảnh của Long quốc!
Ánh mắt của những người xung quanh sáng rực. Không ngờ trước khi Thiên Sáp Vương tới, bọn họ lại được thưởng thức món khai vị, thật là hời quá đi!
Tôn giả cảnh.
Cũng là một cường giả vô song.
Ở rất nhiều quốc gia, chẳng hạn như Nam Ngư quốc, nếu như không tiến hành thí nghiệm di truyền thì trăm năm sau khó có thể đạt đến Tôn giả cảnh.
Vì vậy, đây cũng coi như là một điều bất ngờ đáng để xem.
Giới truyền thông không thể kiềm chế được nữa, muốn ghi lại quá trình trận đấu.
Trước khi tu võ giả Long quốc chuẩn bị ra tay, các phóng viên vây quanh Wilson đã giải tán vì sợ bị ảnh hưởng bởi trận đấu.
Còn Wilson, khi đối mặt với những móng vuốt sắc nhọn từ trên trời rơi xuống, anh ta không hề có ý nghĩ trốn tránh.
Anh ta nhếch môi cười khinh bỉ.
Đột nhiên, Wilson đạp mạnh chân xuống đất, thân hình vạm vỡ của anh ta bay lên trời và đâm thẳng vào những móng vuốt sắc nhọn được ngưng tụ bởi nội lực.
Sau đó có một tiếng nổ vang lên.
Cánh tay to lớn của Wilson quét qua không trung lập tức đập nát những móng vuốt sắc nhọn.
Nhờ có sự chuyển động của khí lưu, cơ thể cường tráng của Wilson bay trong không trung như một quả đạn bác. Chỉ trong chớp mắt, anh ta dùng đầu gối đập thẳng vào đầu của tu võ giả Long quốc.