“Cái gì? Xin lỗi anh ta? Chú Minh, đây rõ ràng là một trò lừa bịp, theo cháu thấy cái tên tự xưng thần y này chỉ khoe khoang mà thôi!”
Làm sao Tề Minh có thể tin tưởng, tên tình địch chết tiệt này sẽ là một thần y.
Trên thế giới này có thần y nào sẽ trẻ tuổi như vậy sao?
Thật vớ vẩn!
“Xin lỗi!”
Ai ngờ, thái độ của Chú Minh cực kỳ cường ngạnh, giống như đang đại diện cho mệnh lệnh của Tề gia lão gia tử, đây là quyền lực Tề gia giao cho ông ta.
Vẻ mặt Tề Minh rất khó chịu.
Nhưng ngay sau đó liền nghĩ lại, nếu tên nhãi này tự xưng là thần y, vậy lần này mời hắn qua chữa bệnh, nếu như điều trị không tốt, chẳng phải là có thể thuận lý thành chương* diệt trừ luôn tên tình địch này rồi sao?
Tuyệt vời!
Cái này là do hắn tự mình đưa đầu đến họng súng đó!
Tâm tình của Tề Minh đột nhiên chuyển biến tốt, cười nói: “Thì ra anh chính là thần y Giang Thành, thật sự xin lỗi về những hành động vừa rồi của tôi, xin lỗi, là tôi có mắt không tròng mà, mong anh bỏ qua!”
Thái độ thành khẩn!
Biểu cảm chân thành tha thiết!
Trông giống thật quá nhỉ!
Lục Vân lại liếc anh ta một cái nói: “Đúng là chó không sửa được thói ăn phân, tôi lười so đo với anh.”
Tề Minh xém chút nữa lại bộc phát, tên chết tiệt này lại dám mắng mình là chó, nếu là bình thường, tuyệt đối anh ta sẽ làm thịt Lục Vân ngay lập tức, nhưng hôm nay có chú Minh đè ép, anh ta chỉ có thể tạm thời nhịn xuống cục tức này.
Chờ đến Tề gia đi, đến lúc anh chữa không được bệnh của gia gia tôi xem, đến lúc đó coi thử tôi cho anh chết như thế nào!
Tề Minh cố gắng đè nén lửa giận trong lòng.
Chú Minh nói: “Thần y, lần này chúng tôi đến Giang Thành là muốn mời ngài đi Kim Lăng một chuyến, trị liệu vết thương ở chân cho lão gia tử nhà chúng tôi, chỉ cần có thể chữa khỏi, tiền chẩn bệnh tùy ngài ra giá.”
Đây là chỗ tốt của việc có nhiều tiền.
Cũng là chỗ Tề Minh tự tin nhất.
Nhưng mà người đàn ông tên chú Minh này nói chuyện uyển chuyển hơn Tề Minh nhiều, không có giọng điệu khoe khoang như kiểu tôi có rất nhiều tiền, anh nhanh chóng đi chữa bệnh cho tôi, làm người ta nghe xong liền khó chịu.
Nhưng dù chú Minh có biểu đạt ra ý thỉnh cầu, Lục Vân vẫn lắc đầu như cũ, nói: “Xin lỗi, Kim Lăng quá xa, tôi lười đi lại, sở dĩ hôm nay gặp các người một lần, chỉ là vì để các người hết hy vọng.”
Lục Vân cũng không thiếu tiền, hắn chữa bệnh cũng không vì tiền, nếu đã không vì tiền thì ai chịu chạy tới Kim Lăng xa xôi, có bệnh sao không tự mình đến đây khám chứ?
Hơn nữa chỉ là vết thương ở chân mà thôi, cũng đâu phải là tê liệt toàn thân, cho dù là tê liệt toàn thân, nếu người bệnh thật lòng muốn chữa bệnh, cứ để người thân của mình đưa tới là được, tại sao phải phái thứ khuyết tật trí tuệ như Tề Minh tới đây, muốn mời người chữa bệnh nhưng không hề có thái độ muốn mời.