Nghe Lục Vân nói như vậy, sắc mặt chú Minh khẽ biến nói: “Thần y, thiếu gia nhà tôi đã xin lỗi vì hành vi lỗ mãng lúc trước, vì sao ngài không chịu cho một cơ hội, có câu lương y như từ mẫu…”
Lục Vân phất tay cắt đứt ông ta nói: “Đừng lải nhải ở đây, cái gì mà lương y như từ mẫu, hoặc là các người nhanh chóng cút đi, hoặc là đưa người bệnh của Tề gia các người đến đây, ngày nào đó tâm tình tôi tốt sẽ chữa trị cho người đó cũng không chừng.”
Thấy thái độ có lệ này của hắn, trong mắt Chú Minh cũng hiện ra một tia lửa giận.
Ở trong mắt Chú Minh, Lục Vân chính là người thích đạp lên mặt mũi của người khác, ông ta đã nể mặt, nhưng Lục Vân lại còn không biết tốt xấu gì.
“Thần y…”
Ánh mắt Chú Minh hơi lạnh, nhìn chăm chú vào Lục Vân nói: “Có lẽ ngài không thiếu tiền, nhưng có một thứ, ngài bỏ lỡ, tương lai nhất định sẽ hối hận không kịp.”
“Ồ? Là cái gì vậy?” Lục Vân tò mò.
” Ân tình, ân tình của Tề gia Kim Lăng chúng tôi!”
Ân tình.
Ân tình của Tề gia Kim Lăng!
Lúc chú Minh nói những lời này, nội kình cuồn cuộn trong cơ thể ông ta bắt đầu khởi động, một khí tức của võ giả như có như không phóng thích ra ngoài.
Đây không phải là ông ta đang uy hiếp Lục Vân, mà là đang nói cho Lục Vân biết mình là võ giả, Tề gia Kim Lăng bọn họ là gia tộc tu võ.
Ân tình.
Là một phần vô cùng quan trọng trong xã hội, dù xét về mặt pháp luật, ‘tình’ thậm chí còn xếp trước ‘lý’, từ đó có thể thấy được tầm quan trọng của nó.
Mà ân tình của người trong gia tộc tu võ lại càng thêm trân quý.
Tựa như Hùng gia ở tỉnh Giang Nam, cũng bởi có giao tình qua lại với hộ pháp của Võ Minh, cho nên dù có chứng cứ xác thực Hùng Nhật Huy vẫn có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, đây cũng là chuyện dính dáng đến ân tình.
Chỉ cần có ân tình, rất nhiều chuyện sẽ thành làm chơi ăn thật.
Chú Minh tiếp tục nói: “Thần y, có lẽ lúc này tạm thời ngài không cần dùng đến phần ân tình này của Tề gia chúng tôi, nhưng là ngài cũng khó mà chắc chắn được sau này ngài sẽ không gặp rắc rối gì, đến lúc đó ngài sẽ nhận ra phần ân tình của Tề gia chúng tôi quý giá như thế nào.”
Lời nói của ông rất hợp lý.
Chỉ cần là người bình thường, đều quý trọng phần nhân tình này, vì hệ thống xã hội phức tạp ngoài kia có gắn bó trực tiếp với tình giữa người với người, lý, chỉ có thể để ràng buộc.
Nhưng mà.
Rất đáng tiếc.
Những lời chú Minh vừa nói đã truyền đến sai đối tượng rồi.
Muốn nói về ân tình, xin hỏi tại nội bộ Trung Quốc này, có ai có thể so được với Vân Thiên Thần Quân?
Chỉ thấy Lục Vân liếc nhìn chú Minh một cái, cười nhạo nói: “Ân tình của Tề gia các người, trong mắt tôi không là cái thá gì cả!”