Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 809



Chương 816

Nói xong, Doãn Thu Thủy quay người đi đến cổng nghĩa trang và nói với người gác mộ: “Hãy trông chừng hắn, có chuyện gì thì lập tức báo cho tôi.”

“Vâng thưa cô Doãn!”

Doãn Thu Thủy rời khỏi nghĩa trang và quay lại vào sáng hôm sau. Khi nhìn thấy Lục Vân vẫn quỳ ở đó, bà ấy hơi nhíu mày.

Nhưng bà ấy cũng không quấy rầy vì bà ấy biết rằng Lục Vân muốn yên tĩnh.

Cho nên Doãn Thu Thủy chỉ dặn người gác mộ đưa bữa ăn hàng ngày cho Lục Vân đúng giờ.

Doãn Thu Thủy đã tự tay nấu những bữa ăn này.

Nhưng đã hai ngày trôi qua, Lục Vân vẫn không động một miếng nào. Còn bà ấy cũng không nói lời nào với hắn.

Doãn Thu Thủy thực sự bất lực trước sự bướng bỉnh của hắn.

Bà ấy cũng đoán được vì hắn thừa hưởng tính cách ấy của chị gái.

Bất kể Lục Vân có ăn hay không, mỗi ngày Doãn Thu Thủy đều giao đồ ăn đã được chuẩn bị sẵn đến cho hắn. Khi nào đói thì hắn sẽ tự ăn vì ý chí của con người không thể chiến thắng được cơn đói.

Bà ấy chưa từng nghe thấy ai chết đói, tất nhiên là ngoại trừ những người không có tiền để ăn.

Đến ngày thứ 4, mây đen bao phủ khắp bầu trời khiến cho cả thế giới dường như chìm vào trong bóng tối. Một trận mưa lớn trút xuống, những cành cây trong nghĩa trang bị gió mạnh đung đưa.

Chỉ có Lục Vân là vẫn đứng yên.

“Tiểu Lục Vân…”

Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Bóng dáng mảnh khảnh của Lạc Ly bước tới trong cơn mưa lớn, cuối cùng dừng lại bên Lục Vân. Cô cầm ô và nói: “Chị bảy sẽ ở bên em.”

Đôi chân thon dài và thẳng tắp của Lạc Ly đứng bên cạnh Lục Vân, trong đôi mắt đẹp tràn ngập sự đau khổ.

Sau khi biết mọi chuyện từ lão sư, cô đã lập tức đến kinh thành.

Nhìn thấy Tiểu Lục Vân như thế, trong lòng cô vô cùng đau xót.

Tiểu Lục Vân luôn là một người tích cực và vui vẻ, có chút giống lưu manh. Tuy nhiên kiểu lưu manh này không hề gây khó chịu mà còn có sức hút riêng.

Lưu manh nhưng không xấu.

Khi ở trước mặt các chị gái, hắn luôn có vẻ mặt tươi cười và thường thay đổi đủ trò để trêu chọc họ.

Thế nhưng vào lúc này, sự im lặng của hắn hoàn toàn khác với mọi ngày.

Tiểu Lục Vân nhất định cảm thấy rất khó chịu!

Vì thế, Lạc Ly cảm thấy rất đau lòng!

Cô không thuyết phục Lục Vân mà chỉ im lặng ở bên cạnh hắn!

Nếu Tiểu Lục Vân không đứng dậy thì cô cũng sẽ không đi. Nếu như Tiểu Lục Vân không ăn uống thì cô cũng sẽ không ăn uống!

Chỉ là không hiểu sao trời ngày càng mưa nặng hạt.

Gió cũng vậy, ngày càng thổi mạnh hơn.