Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 810



Chương 817

Chiếc ô của Lạc Ly không thể chống đỡ được mấy nên cô chỉ đành ném nó sang một bên mà không sử dụng khiên bảo vệ khiến cho mưa gió mạnh đập thẳng vào người. Quần áo của cô ướt đẫm và dính chặt vào cơ thể thanh tú.

Đường cong duyên dáng của cơ thể hoàn toàn được phác thảo trong gió và mưa.

Lạc Ly không để ý mưa rơi trên mặt đất, cô ngồi xổm trên mặt đất ẩm ướt, hai tay ôm lấy đầu gối và tựa đầu vào cánh tay của Lục Vân.

Cơn mưa quất vào khuôn mặt xinh đẹp không tì vết của cô, tạt vào mắt cô rồi từ từ trượt khỏi mắt.

Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.

Cái lạnh trong cơ thể của Lạc Ly đột nhiên được dòng nước ấm xua tan.

Khi mở mắt ra, mưa đã tạnh.

Xuất hiện trước mặt cô chính là khuôn mặt tỏa nắng của Lục Vân: “Chị bảy, cảm ơn chị.”

Bầu trời sau cơn mưa trong xanh đẹp lạ thường, những tia nắng cũng trở nên ấm áp.

Lạc Ly hơi phồng má, trong lòng vừa tức giận vừa vui mừng, sau đó nhẹ nhàng mắng: “Tên khốn, lần sau mà còn dám làm chị lo lắng nữa, chị sẽ cắn chết em!”

Đối diện với ánh sáng ấm áp, hai chiếc răng hổ nhỏ trắng như pha lê của cô tỏa sáng.

Lục Vân ôm eo cô và nói: “Đồ ngốc, chẳng phải em đã nói không sao rồi còn gì? Em chỉ là muốn dành thời gian ở bên mẹ nhiều hơn một chút mà thôi.”

Đường đường là Vân Thiên Thần Quân làm sao có thể mắc chứng tự kỷ được?

Lạc Ly cũng không chịu thua kém, cô nhéo mạnh Lục Vân, trừng mắt nhìn hắn và nói: “Em đúng là đồ ngốc!”

Lục Vân mỉm cười, quay đầu nhìn mộ của mẹ mình và nói: “Mẹ, mẹ nhìn xem, con dâu tương lai của mẹ thật ngang bướng nhưng mẹ nhất định sẽ rất thích cô ấy đúng không?”

Bình thường nhất định Lạc Ly sẽ trả lời hắn: Ai là vợ tương lai của em, không biết xấu hổ!

Thế nhưng vào lúc này, cô không nói gì mà chỉ vùi đầu vào ngực Lục Vân với khuôn mặt đỏ bừng.

Lạc Tiên Tử xấu hổ, thật đúng là hiếm thấy.

Đến trước cổng nghĩa trang, đúng lúc Doãn Thu Thủy tới đưa cơm, thấy Lục Vân như vậy, bà ấy cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi thấy Lạc Ly ngượng ngùng trong lòng hắn, ánh mắt của bà ấy đầy ẩn ý.

Lục Vân nói: “Dì, mấy ngày nay con khiến dì lo lắng rồi.”

“Con cũng biết hả? Đúng là đồ cứng đầu!”

Doãn Thu Thủy trợn mắt nhìn hắn.

Lục Vân suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Dì, dì có thể cho biết người đàn ông đó tên là gì không?”

Khuôn mặt của Doãn Thu Thủy cứng đờ.

Tất nhiên bà ấy biết “người đàn ông đó” mà Lục Vân nhắc đến là ai.

Tâm trạng của bà ấy khá phức tạp.

Cho dù có nói với Lục Vân thì sao, không biết người đàn ông đó dùng tên thật hay bút danh, bao lâu nay Doãn gia vẫn luôn tìm kiếm nhưng không thấy. Vì thế làm sao Lục Vân có thể tìm ra được?

Cho dù thật sự tìm được thì phải làm sao? Cha con giết nhau sao?

Doãn Thu Thủy thà rằng Doãn gia cứ tiếp tục tìm kiếm còn hơn là để Lục Vân dính líu vào đó bởi vì đây là mối hận thù của đời trước.