Bình Yên Chốn Thôn Quê

Chương 73: Hoằng Lâm đi học



Triệu Hoằng Lâm dù sao vẫn rất hiểu chuyện, thấy thế liền khuyên nhủ: "Cha, quên đi, không cần mua mấy thứ đắt tiền này, bút lông của con vẫn còn dùng được, còn giấy bà nội mua hồi niên quan cuối năm còn chưa dùng hết."

"Như thế mà lãng phí tiền sao." Triệu Tương Nghi kéo nhẹ vạt áo Triệu Tín Lương nói, "Cha, chúng ta mau giúp ca ca đi mua giấy bút mới đi, con thấy cây bút kia của ca ca đã xù lông ra cả rồi, không thể viết chữ được nữa."

Triệu Tín Lương lúc này cũng rất kiên quyết, trực tiếp lôi Triệu Hoằng Lâm nói: "Cha biết con hiểu chuyện, nhưng bây giờ nhà chúng ta đã kiếm được tiền, con cũng đừng cự tuyệt nữa. Tuy rằng chút tiền này không thể so được với chút tiền mà nhà giàu bỏ ra, nhưng cũng đủ mua giấy bút cho con, con có thể đọc sách viết chữ tốt hơn." Nói xong những lời này, Triệu Tín Lương lại trịnh trọng nói, "Không chỉ có như vậy, cha còn muốn cho con đi học nữa, này con cũng không cần đứng ở bên ngoài học đường nghe giảng, ngươi có thể đường đường chính chính ngồi trong học đường nghe phu tử giảng bài.

Hoằng Lâm của chúng ta thông minh như vậy, tiền đồ ngày sau nhất định rất lớn. "

Triệu Hoằng Lâm giật mình đứng yên tại chỗ, Triệu Tương Nghi đã sớm nhảy cẩng lên vỗ tay: "Thật tốt quá, thật tốt quá ca ca có thể đọc sách."

Nhìn bộ dạng kích động hoan hô của tiếu muội, nơi yếu đuối nhất trong tâm Triệu Hoằng Lâm thóáng động, có chút đau lòng, càng nhiều hơn là sự ấm áp không giới hạn, liền ngồi xổm xuống ôm lấy Triệu Tương Nghi dụ dỗ nói: "Nếu cuộc sống của nhà chúng ta sau này tốt lên, ca ca sẽ mời một nữ phu tử về dạy tiểu muội đọc sách, viết chữ, khi đó tiểu muội sẽ trở thành một tiểu thư khuê các thật sự rồi."

"Đúng vậy, chỉ cần một nhà chúng ta đồng tâm hiệp lực làm việc, không có gì khó khăn gì không vượt qua được." Triệu Tín Lương thấy mình hai đứa con của mình hiếu chuyện như vậy, lòng tin càng tăng thêm gấp bội.

Phương thị cũng là cảm động đến rơi nước mắt, liền chắp hai tay thành hình chữ thập cầu nguyện.

Sau đó, bọn họ đến một cửa hiệu tranh chữ mua cho Triệu Hoằng Lâm một bộ văn phòng tứ bảo, tuy nói chưa tính là đồ tốt, cũng không phải cửa hiệu kia không có thượng phẩm, nhưng một bộ văn phòng tứ bảo mới tinh này cũng tiêu hết hai trăm văn tiền của bọn họ, nếu như đây là do Triệu Tín Lương sử dụng, hắn là trăm triệu sẽ không bỏ tiền mau, nhưng đây là mua cho con trai hắn cắn răng chi tiền ra, nhìn bộ dáng yêu thích không buông tay khi cầm lấy bộ văn phòng tứ bảo của Triệu Hoằng Lâm, Triệu Tín Lương liền cười nói: "Cái này xem như là quà tặng nhập học cho con, bây giờ cha không có nhiều tiền để mua cho con đồ tốt hơn, chờ sau này có được nhiều tiền rồi sẽ tặng cho con một bộ tốt hơn."

"Cái này rất tốt..." Mắt Triệu Hoằng Lâm hơi nóng một chút, vành mắt có chút đỏ, giọng nói cũng nhỏ và yếu ớt, "Bà nội, cha, con nhất định sẽ học tốt, không phụ tấm lòng của mọi người với con đâu."

"Được, bà tin tưởng Hoằng Lâm." Phương thị rưng rưng đáp một tiếng, ngược lại nghẹn ngào không nói ra lời.

Triệu Tương Nghi gắt gao nắm c.h.ặ.t t.a.y đại ca, sau đó lắc tay: "Tiểu muội cũng muốn học chữ, ca ca dạy muội đi, muội sẽ dùng cây bút bị xẻ lông kia luyện chữ."

Triệu Hoằng Lâm cảm thấy ấm áp, nắm c.h.ặ.t t.a.y Triệu Tương Nghi, xoa nắn khuôn mặt nhỏ tròn của nàng: ''Được rồi, ca ca sẽ cầm tay dạy muội, sau này có lẽ học thức của muội sẽ cao hơn ca ca không biết chừng."

Tối hôm đó, bốn người mang nhiều đồ đạc trở về, phần lớn là đồ gia dụng, trong đó còn có vài món đồ mua cho nhị phòng.

Lý thị tưởng cả bốn đã bán sạch hết hương liệu, kiếm được ba trăm văn, vui vẻ vô cùng, liên tục chúc mừng đại phòng, lại lấy tiền ra trả cho đại phòng vì đã mua giúp vài món đồ, nhưng Triệu Tín Lương kiên trì không chịu lấy, lặng lẽ triệu tập mọi người ở nhị phòng lại nói rằng nhà bọn họ không những kiếm được ba trăm văn mà là kiếm được ba lượng bạc.

Triệu lão gia tử ngoài kinh hãi cũng hết sức vui vẻ, liền mang tiền đến nhà Trương Đồ Tể mua thịt, tiện đường đi thăm Triệu Nguyệt Cầm một phen, báo cho nàng ấy biết mọi người trong nhà đều khỏe, Triệu Nguyệt Cầm nghe xong cũng đặc biệt thoải mái.



Cơm tối hôm nay, đại phòng và nhị phòng đều tập trung lại một chỗ, rượu thịt trên bàn rất nhiều.

Triệu lão nhị nghe kể lại chuyện hôm nay, không khỏi thở dài nói: "Thiên hạ lúc này lại có chuyện tốt như vậy, đại ca, bây giờ huynh phát đạt rồi nhé."

Dứt lời, giơ ly rượu lên kính Triệu Tín Lương.

Triệu lão gia tử và Phương thị cũng thật lòng vui vẻ thay cho con trai, thấy Triệu lão gia tử như trút được giận nói: "Chúng ta uống rượu thôi, xem cái bọn tam phòng ăn bám đó còn đắc ý đến khi nào nữa, nếu sau này chúng ta giàu lên, đừng có để ý đến bọn ăn bám đó. "

"Hay, nhìn bọn nó đắc ý đến khi nào, không phải chỉ bào rút tiền bạc thôi sao, còn làm như đã làm cái chuyện hay ho gì, mỗi ngày đến trước mặt chúng ta khoe khoang." Triệu lão nhị cũng phụ họa nói, "Bây giờ chúng ta ở đây, mùi thịt bay đi, tay nghề của mẹ chẳng biết hơn con đàn bà đó bao nhiêu lần, cho bọn nó thèm chết. "

"Được rồi, được rồi, chúng ta ăn của chúng ta, đừng bàn đến hai đứa nó nữa, không có hai đứa nó cũng đỡ phiền lòng hơn." Triệu Tín Lương giơ ly rượu to kính Triệu lão gia tử, mọi người tiếp tục ăn uống.

Buổi tối, thừa dịp mọi người giải tán hết, Triệu Tương Nghi và Triệu Hoằng Lâm cùng nhau vào phòng Triệu Tín Lương, Triệu Tín Lương thấy thế liền nghi ngờ hỏi: "Làm sao vậy, đã trễ thế này cũng không đi ngủ."

Triệu Hoằng Lâm ngẩng đầu lên nói: "Cha, vì lý do an toàn, chúng ta vẫn nên đem phương pháp chế biến thập tam hương viết vào giấy, đỡ cho bà nội sau này quên pháp pháp chế biến, vị đạo không có nhất quán."

Cái chủ ý này là do Triệu Tương Nghi nói ra, nhưng nàng lại một mực giật dây Triệu Hoằng Lâm sang đây nói chuyện với phụ thân.

"Nhưng bà nội cũng không biết chữ nha." Nhất thời Triệu Tín Lương không biết làm sao.

"Ai nha, đến lúc đó nấu bà nội quên cách làm, thì tìm ca ca đến nói lại một lần nữa, nhất nhất giải thích cho bà nội nghe không phải tốt sao." Triệu Tương Nghi che miệng cười khanh khách nói, "Cha thật ngốc. "

Triệu Tín Lương gãi đầu, sau đó trêu Triệu Tương Nghi: "Đúng rồi, Tương Nghi là thông minh nhất, cha thấy sau này không cần Hoằng Lâm đến giúp đỡ bà nội đọc phương pháp nữa, chỉ chờ Tương Nghi biết chữ đến lúc đó giúp bà nội đọc là được."

"Vậy cũng đúng." Triệu Tương Nghi không có xấu hổ chút nào nói.

Vừa vặn Phương thị cũng tới, vào cửa liền cười nói: "Hai đứa xem cái con bé Tương Nghi này, càng ngày càng không biết xấu hổ, cái gì cũng dám nói."

"Đây mới đúng là tính cách của tiểu muội, thẳng thắn, so với nữ hài hay thẹn thùng trong thôn càng tốt hơn. " Triệu Hoằng Lâm cười nói.

Người một nhà trêu ghẹo một hồi, ngược lại mới bắt đầu nói chuyện chính.



Trí nhớ Phương thị tương đối tốt, lại có thêm triệu Tương Nghi ở bên cạnh hỗ trợ, vì vậy chỉ trong chốc lát Triệu Hoằng Lâm đã viết xong nguyên liệu làm Thập Tam Hương, cùng với quá trình chế biến một chữ cũng không thiếu viết trên giấy.

Vì phòng tiểu nhân, Triệu Tín Lương còn lấy ra một chiếc tráp nhỏ riêng, đem phương pháp bỏ vào, khóa lại, cẩn thận giấu vào chỗ không dễ tìm, không phải là lúc vạn bất đắc đĩ, tuyệt đối không đem nó ra bán lấy tiền, đỡ cho việc sau này làm ăn lớn rước lấy không ít phiền toái.

Ban đêm lúc ngủ, Triệu Hoằng Lâm rất là hưng phấn cùng kích động, vuốt bộ văn phòng tứ bảo mới, trong lòng giống như có tiếng trống đánh, huyên náo không yên.

Hắn lại đem túi thêu màu thiên thanh lấy ra nhìn, trong đầu dần dần hiện lên một bóng dáng quen thuộc, chỉ là vừa mở mắt ra, trước mặt chỉ có một khoảng không, cái gì cũng không có.

Hai tay nắm thật chặc thành quyền, túi thêu theo đó xoắn lại, trong lòng hắn hạ quyết tâm, phải làm việc thật tốt, rèn luyện bản thân mình thành một nhân vật xuất sắc, chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ những người xung quanh mình, còn có nỗi nhục mà bọn người Lạ thị tặng cho, hắn sẽ xóa sạch tất.

Ngày tiếp theo, Phương thị và Triệu Tương Nghi vẫn tiếp tục ở trong nàh làm hương liệu, Triệu Tín Lương quăng việc trong ruộng rồi dẫn Triệu Hoằng Lâm đến học đường trong thôn báo danh.

Phương thị làm rất nhiều món điểm tâm riêng giao cho Triệu Tín Lương, muốn hắn nhân lúc nghỉ giải lao đưa điểm tâm cùng bạc giao vào tay viện thủ. Để cho phu tử có ấn tượng tốt với Triệu Hoằng Lâm.

Ở Triệu gia thôn muốn đọc sách trong học đường, mỗi tháng phải giao cho viện thủ năm mươi văn tiền học phí, đối với rất nhiều gia đình mà nói, như vậy rất là đắt, có cha mẹ rất kỳ vọng nên cắn răng kiếm tiền cho nhi tử đi học hay là muốn được nổi tiếng, đều mong muốn cuộc sống của cả nhà thoát khỏi cái nghèo.

Ngoại trừ mang theo năm mươi văn tiền và điểm tâm Phương thị đưa thêm, Triệu Tín Lương mua riêng một cân thịt ở nhà Trương Đồ Tể, xem như học phí như vậy là nhiều rồi, Triệu Hoằng Lâm biết phụ thân coi trọng mình, làm như vậy là muốn tốt cho mình, nhưng cũng khuyên nhủ: "Cha, thực sự không cần làm như vậy, con đến học trước, sau này sẽ cố gắng làm mình trở nên nổi bật, cha cũng không cần lãng phí tiền bạc như vậy, nên giữ lại làm tiền vốn cho nhà mình đi, cũng nên mua cho bà nội và muội muội một vài thứ mà cả hai muốn."

Nhưng Triệu Tín Lương lại hết sức cứng đầu, nhất nhất phải làm…

Lúc đến nhà Trương Đồ Tế, còn lén lút lấy ra một trăm văn tiền đã chuẩn bị sẵn đưa cho Triệu Nguyệt Cầm, dặn nàng đừng cho nhà chồng phát hiện, cũng khuyên nàng phải rèn luyện tích cách cứng rắn lên, đừng để bị người ta khi dễ.

Triệu Nguyệt Cầm biết cuộc sống của đại phòng rất khó khăn, mạnh mẽ cự tuyệt, Triệu tín Lương kể lại cho nàng nghe chuyện đại phòng mình đã kiếm được tiền, sau đó cứng rắn đem tiền nhét vào tay nàng.

Vừa vặn Ngô thị nghe trộm được, đầu tiên là đánh Triệu Nguyệt Cầm vì có chủ ý cầm tiền trong tay, thứ hai là muốn thừa dịp này đi nịnh nọt nhà bọn họ để có thể kiếm thêm đồ tốt.

Người học trong học đường không nhiều lắm, lớn nhỏ không đồng nhất, Triệu Hoằng Lâm năm nay chín tuổi, xem như là học trò trung đẳng. Viện thủ và phu tử rất thưởng thức tài hoa cùng sự thông tuệ của Triệu Hoằng Lâm, vì vậy luôn cho hắn mượn sách, ngồi bên cạnh nghe giảng, hắn là coi trọng người tài.

Hôm nay thấy Triệu Tín Lương mang theo nhi tử đến còn giao học phí, viện thủ hảo tâm khuyên một trận, nói là cứ để Triệu Hoằng Lâm giống như trước đây nghe giảng cũng không sao, bọn họ mỗi người một câu. Nhưng Triệu Tín Lương lại nói với bọn họ là mình còn tiền, cũng đủ cho Triệu Hoằng Lâm đi học, không muốn để cho con trai phải ủy khuất.

Như thế, viện thủ thật cao hứng nhận học phí Triệu Tín Lương đưa tới, đồng ý cho Triệu Hoằng Lâm lập tức nhập học.