Bình Yên Chốn Thôn Quê

Chương 74: Người từ Vạn Phúc Lâu đến



Mọi người trong nhà xem việc đưa Triệu Hoằng Lâm đến học đường giống như đang làm một chuyện đại sự vậy, mỗi người đều hỉ thượng mi sao, người nào cũng có tâm tình tốt.

Lúc này, hai người Phương thị và Triệu Tương Nghi đang tăng cường chế biến Thập Tam Hương, dược liệu mua về lần này nhiều hơn so với lần trước, chính là sợ Vạn Phúc Lâu cần nhiều hơn mà bọn họ cũng không có, dù vậy Phương thị vẫn rất lo lắng việc buôn bán này sẽ tổn hại, vạn nhất sinh ý ở Vạn Phúc Lâu không có tốt lên, hoặc tiến triển tốt được một chút, hẳn sẽ không tiếp tục mua hương liệu của nhà mình đi?

Thời gian này Phương thị rất hay lo lắng về vấn đề này, nhưng Triệu Tương Nghi lại suy nghĩ đến một vấn đề khác -- nếu như việc làm ăn với Vạn Phúc Lâu được thuận lợi, đồng nghĩa với việc trong nhà thu hồi lại được tiền vốn, một khi có tiền vốn thì có thể làm việc tốt hơn, mắt thấy rau dại ngoài ruộng đã lớn nhanh, gia súc trong nhà ăn cũng không hết, không phải lại tốn thêm nhiều tiền mua thêm gia súc để nuôi nữa sao?

Mặc dù nói nuôi một con gà con, dựa theo tốc độ để trứng của một con gà, nếu như nhà nàng nuôi được một trăm con gà thì mỗi ngày thu thập được một trăm cái trứng. Hiện tại giá bán trứng gà là hai văn tiền một trứng, trừ ra số trứng nhà nàng ăn thì một ngày có thể thu được bốn mươi văn tiền từ việc bán trứng, như vậy một tháng có thể kiếm được một xâu tiền.

Triệu Tương Nghi bị những tính toán của mình làm cho kinh sợ, không cần mua trứng gà ở bên ngoài chỉ cần nuôi gà để nó ấp ra trứng, cũng có thể kiếm được một xâu tiền trong một tháng, mà một năm thì được mười xâu, nếu làm theo cách này thì nhà nàng không phải sẽ từ từ giàu lên?

Đến lúc đó, nhà nàng còn thể làm trứng giống, giá trứng giống bây giờ là hai văn tiền một quả, không phải cũng kiếm thêm một khoản tiền lớn cho nhà?

Quả nhiên tiền vốn chính là vương đạo a.

Bởi vì nguyên nhân này, mỗi ngày Triệu Tương Nghi đều chăm sóc một mẫu ruộng rau dại lớn, còn cần thận xem xét việc sinh trưởng của các loại thực vật dùng làm nguyên liệu trên đất hoang.

Bởi vì chuyện Thập Tam hương, nên Phương thị mới đặc biệt hăng hái chăm sóc mẫu đất hoang có thể trồng được nguyên liệu, so với Triệu Tương Nghi còn hăng hái hơn, lần này thấy Triệu tương Nghi chạy đi chơi rau dại, liền cho là tính trẻ con của nàng bộc phát, chỉ vui vẻ ba ngày.

Chẳng qua chỉ như vậy, người trong Triệu gia cũng còn cảm thấy đặc biệt may mắn, Triệu Tương Nghi tiểu nha đầu này có thể tìm được những loại cây cổ quái chơi đùa đã khiến cho cả nhà ngạc nhiên, mặc kệ nàng là chó ngáp phải ruồi, hay là thật ở phương diện thực vật thân thảo có ngộ tính, tóm lại mấy thứ này đúng thật là đem đến tiền lời cho cả nhà, đây không thế nghi ngờ được.

Thời gian dần trôi qua hai tháng, đã đến đầu tháng ba, tiết trời dần ấm lên, không còn chút dư vị của mùa đông.

Tất cả mọi người đều đổi lại xuân sam tiêm mỏng (áo mỏng), bắt đầu công việc vụ xuân đầu năm.

Cùng lúc đó, nhà Triệu Tương Nghi đã sớm làm xong Thập Tam Hương, bó vào một cái bình đất đậy kín lại, chỉ nôn nóng chờ đợi tin tức từ Vạn Phúc Lâu.



Mặc dù bây giờ chỉ mới là mùng năm tháng ba, lần trước lên trấn ước chừng là tám, chín ngày trước, hẳn là Vạn Phúc Lâu chưa dùng hết hương liệu, người trong nhà cũng rất lo lắng sợ là việc buôn bán này sẽ không thành công đồng thời chặt đứt luôn nguồn tiêu thụ.

Triệu Tín Lương có chút gấp gáp, nói là muốn lên trấn xem thử tình hình ra sao, nếu sinh ý của Vạn Phúc Lâu chuyển biến tốt, thì nhà họ sẽ có hi vọng.

Nhưng Triệu Tín Lương chưa kịp xuất môn, thì chưởng quỹ ở Vạn Phúc Lâu đã tự mình đến Triệu gia thôn truyền tin.

Mọi người vừa nhìn thấy chiếc xe ngựa nhỏ màu xanh dừng trước nhà, mừng đến mức không có lời nào tả nổi, đầu là ta nhìn ngươi- ngươi nhìn ta.

Dương thị dựa vào tường đất trong phòng nhìn biểu tình và động tác của người trong nhà, khuôn mặt nghi ngờ, thời gian ngắn ngủi như vậy, cuộc sống ở nhà trên giống như thay đổi rất lớn.

Không chỉ có gạo có huân [hành tỏi] để ăn, còn cho Triệu Hoằng Lâm đến học đường, bây giờ cũng không biết làm gì mà có xe ngựa đến dừng trước cửa nhà, người ngồi trong xe là ai, chẳng lẽ là ông chủ nhà giàu nào đó? Rốt cuộc có quan hệ gì với nhà trên?

Nghĩ vậy, Dương thị cũng không kìm chế được, vội đi gọi Triệu lão tam đang làm việc ngoài đồng, Triệu lão tam còn đang muốn đi đến đầu thôn chơi xúc xắc với đám bằng hữu, vả mặt mất hứng nói:"Bà gọi tôi ra ngoài làm gì, thường ngày không làm việc gì lại thích xem náo nhiệt, cũng không biết dọn dẹp một chút, bà nhìn trù phòng và nhà ăn của nhà chúng ta xem, chẳng khác nào như cái chuồng cho heo ăn."

"Ông còn dám quở trách tôi? Sao bây giờ ông không đi làm việc đi, " Dương thị chỉ vào đại phòng và nhị phòng rồi xoay người nói tiếp, "Nhìn xem rau trong ruộng người ta đều có thể thu hoạch, còn ở trong ruộng của chúng ta chỉ mới là mầm nhỏ, ông định để nhà chúng ta ăn không khí à."

"Bà còn nói tôi nữa hả, đâu phải là tôi không có cố gắng làm việc đâu, chỉ là không đủ sức thôi, mỗi ngày chỉ nghe thấy bà ầm ĩ.”

"Tôi mặc kệ" Dương thị chỉ vào đại phòng nói, "Hoằng Lâm nhà bọn bọ hôm nay được đi học rồi, còn Hoằng Nhân nhà chúng ta thì tôi thấy tám, chín phần cha mẹ sẽ tạo điều kiện cho nó đi học, việc chúng ta cần làm là phải làm sao khiến cho cha mẹ cho Hoằng Nhân đến học đường, dù sao cũng là cháu trai, hai người họ cũng không có tâm sắt đá đâu."

"Hoằng Nhân căn bản không có khiếu đọc sách, bà còn làm càn, vạn nhất tiền này là do đại ca làm ra, bà định ầm ĩ giống như trước đây, cũng không cần mặt mũi sao?" Triệu lão tam thầm nói.

Dương thị càng không nghe theo: "Không làm ầm ĩ lên thì làm sao biết được họ đang làm gì, ông nhìn đại phòng bọn họ xem, nghèo rớt mồng tơi, lại còn thiếu nợ, lấy đâu ra tiền cho Hoằng Lâm đọc sách."

"Hảo hảo hảo, muốn ồn ào thì tự bà đi ồn ào đi, tôi không có rãnh nháo cùng bà, tôi còn phải đi chơi với bằng hữu. " Triệu lão tam nói xong xoay người rời đi, Dương thị nhìn bóng lưng của chồng, lớn tiếng mắng: "Triệu Tín Dương, ông là đồ ngu, chỉ biết đem tiền đi chơi xúc xắc, có bản lĩnh thì ông đi ra ngoài kiếm tiền về cho nhà chúng ta hưởng phúc đi."

Liêu chưởng quỹ mang theo một hỏa kế bước vào đại phòng, mơ hồ nghe thấy tiếng ồn ào ở tam phòng, nhưng thấy đại phòng và bên ấy dùng một bức tường đất tách ra, là một nhà riêng, tưởng rằng nhà hàng xóm bên kia có người cãi nhau, cũng không để 1y nhiều.



Nhưng cả nhà Triệu tương Nghi nghe được, đó rõ ràng là giọng hét của Dương thị, trong lòng cũng không có thoải mái lắm, nhưng rất đem cái loại không thoải mái này ném đi, chờ nghe tin tức từ Liêu chưởng quỹ.

"Ai nha, đúng là phải cảm ơn các vị, các vị đúng là quý nhân của Vạn Phúc Lâu." Liêu chưởng quỹ vừa vào phòng liền không kịp thở đã nói một câu như vậy, cả triệu gia nghe xong, lập tức cười gật đầu, nghĩ đến việc buôn bán này có hi vọng rồi.

"Còn đây chính là quà tặng mà lão bản đặc biệt muốn tôi đem đến." Liêu chưởng quỹ nói xong chỉ mấy món quà mà hỏa kế đang cầm trên tay, cũng bảo hảo kế lấy ra đưa cho Triệu gia.

Cả nhà vừa nhìn thấy, đã nhận ra đây là gạo trắng và trứng gà, ngoài ra còn có thịt và một hộp đồ ăn lớn.

Không nói gì, chỉ một rổ trứng gà đã hơn một trăm trứng, còn cái hộp đựng đồ ăn, không nói đến bên trong là cái gì, chỉ nhìn hoa văn bên ngoài thôi đã biết nó rất xa xỉ cùng tinh tế.

Cả nhà tuy rằng vui vẻ, nhưng thấy những món quà tặng này liền kiên quyết không nhận.

Liêu chưởng quỹ vội khuyên giải: "Các vị đừng có từ chối, đây là chút lòng thành, chính là nhờ hương liệu của các vị mà Vạn Phúc Lâu đã lấy lại được sinh ý, dạo gần đây lão bản rất bận nên không tìm các vị được, bằng không đã tự mình đến đây rồi."

"Chưởng quỹ lần này đến đây là để mau hương liệu?" Triệu Hoằng Lâm cười hỏi một câu, đây cũng là câu hỏi mà mọi người muốn hỏi.

Liêu chưởng quỹ gật đầu, lại giải thích tiếp: "Sau khi Vạn Phúc Lâu mua hương liệu, buổi tối hôm đó, lão bản không có kiên nhẫn bảo đại trù (bếp trưởng) nghiên cứu ra món mới, mỗi món đều bỏ thêm Thập Tam Hương vào, nhìn thấy mà thèm ăn. Ngày hôm sau, cho người thả tin tức và bảng tử ra ngoài, nói là Vạn Phúc Lâu đã đổi món ăn mới, đảm bảo chưa có một ai nếm qua vị đạo này, đồng thời mọi khách nhân đều được miễn phí vào ngày đầu, phàm ăn một món mới thì tiền rượu đều miễn, cuối cùng sau khi tính tiền đều giảm một nửa." Liêu chưởng quỹ say sưa nói, Triệu tương Nghi nghe xong âm thầm tán thưởng vị Mạc lão bản này là một người biết buôn bán." Nói đến, khách nhân vừa nghe xong, quả thật hưng phấn vô cùng, toàn bộ từ Bách Vị Lâu đều chạy đến Vạn Phúc Lâu, mọi người nghe ăn được một món mới sẽ giảm tiền rượu, nên đại đa số đều kêu món mới, từng người ăn xong đều khen ngon, còn muốn ăn tiếp, nhưng lão bản thông minh lấy lý do nguyên liệu rất ít phải làm rất lâu, nên mỗi ngày chỉ có thể gọi một món mới một lần, nếu còn muốn ăn, ngày mai hãy trở lại. Cứ như vậy, sinh ý của Vạn Phúc Lâu so với trước còn tốt hơn."

"Vậy thì xin chúc mừng, chúc mừng." Triệu Tín Lương nghe xong cũng có chút vui vẻ, liền chúc mừng Liêu chưởng quỹ, cũng không quên vào chủ đề chính, "Vậy không biết Liêu chưởng quỹ lần này đến đây, là muốn lấy bao nhiêu cân hương liệu?"

"Cái bình hương liệu lần trước chưa đến chín ngày đã dùng hết rồi, bây giờ khách nhân kéo đến cả ngày lẫn đêm, lão bản chúng tôi nói rèn sắt khi còn nóng, phải nghiên cứu nhiều món ăn mới hơn, cho nên cần rất nhiều hương liệu, lần này đến đây lão bản đã dặn dò, nói các vị có bao nhiêu thì mua bấy nhiêu, dù sao hương liệu này cũng không có hư." Hỏa kế kia rất thông minh nhanh miệng nói, Triệu gia nghe xong khó tránh khỏi mở cờ trong bụng.

"Vừa lúc, chúng tôi có làm một bình hương liệu mới, dựa theo lời nói của hai người, ở đây có chừng mười cân cũng đủ cho các vị dùng đến hai mươi ngày, nếu không đủ, lần sau chúng tôi sẽ đưa thêm, đỡ cho cả hai phải đến đây một chuyến." Phương thị khách khí hồi đáp, bảo Triệu Tín Lương và Triệu lão gia tử khiêng cái bình hương liệu để trên bàn.

Liêu chưởng quỹ thấy thế, cũng là gật gật đầu nói: "Ta nghĩ cũng là vấn đề này, nếu như tiếp tục làm như vậy, vị đạo mà hương liệu các vị làm ra chính là đặc sắc của Vạn Phúc Lâu, việc lui tới của chúng ta sau này ắt không thể thiếu. Ừ... Không bằng như vậy đi, ngày hai lăm mỗi tháng giao hàng một lần, vừa lúc ngày hai mươi lăm mỗi tháng là ngày họp chợ, việc lên trấn trên sẽ thuận tiện hơn, các vị cũng có thể mua thêm đồ dùng hay chút gì đó, các vị thấy sao?"