Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 300



Chương 300

Anh ta không tin những lời Nhạc Sơn Hà vừa nói. Phùng Thiến Thiến là một trong ba nữ thần của thành phố Minh Châu, cô ấy thật sự có bạn trai thì nhất định sẽ thu hút sự chú ý rất lớn, nhưng đến bây giờ vẫn không có chút tin tức nào, sao anh ta lại dám khẳng định như vậy?

Mạc Thiên Thủy nói với Nhạc Sơn Hà: “Anh Nhạc, có lẽ anh nhầm lẫn gì rồi, bọn tôi không nghe thấy tin tức này”.

“Tôi không hề nhầm lẫn, những gì tôi nói là sự thật, sao các anh không tin tôi?”.

Thấy người kia nghi ngờ mình, Mạc Thiên Thủy vô cùng tức giận mắng chửi: “Tôi chưa bao giờ nghĩ Thiến Thiến yêu dấu của tôi lại ở cùng với loại đàn ông thô kệch như vậy. Tôi có vẻ ngoài đẹp trai tuấn tú thế này mà cô ấy lại không thèm nhìn tôi lấy một cái”.

Xem ra chuyện này là thật.

Mạc Thiên Thủy thở dài, thầm nghĩ trong lòng: “Phùng Thiến Thiến người ta cũng không bị mù, sao có thể đến với anh được”.

Sau đó, Nhạc Sơn Hà lại nói: “Tôi nhất định sẽ trả thù người đàn ông đó, tôi nhất định phải cho anh ta biết kết cục khi tranh giành phụ nữ với tôi”.

“Trả thù, làm sao trả thù?”, khóe miệng Mạc Thiên Thủy lộ ra nụ cười đùa cợt.

Anh ta nói tiếp: “Đừng nói là anh định đi đánh anh ta đấy chứ?”.

Nhạc Sơn Hà vẫn chưa có gan làm vậy, anh ta chỉ tính sơ bước đầu đã biết mình không phải đối thủ của Tần Cao Văn, thực lực giữa hai người chênh lệch quá lớn.

Tần Cao Văn vô cùng đáng sợ, muốn đánh bại anh ta quá khó.

“Tôi… tôi không đánh lại anh ta”, Nhạc Sơn Hà vô cùng thẳng thắn thừa nhận điều này.

Ánh mắt Mạc Thiên Thủy vô thức liếc về phía Phùng Thiến Thiến, phát hiện ánh mắt cô ấy nhìn Tần Cao Văn quả nhiên khác với người bình thường.

Cho dù hai người không phải người yêu, chắc chắn cũng có quan hệ mờ ám.

Điều này khiến Mạc Thiên Thủy lập tức nổi giận, anh ta cũng có suy nghĩ không yên phận với Phùng Thiến Thiến.

“Anh không đánh lại anh ta, lẽ nào không thể dùng cách khác để đối phó anh ta sao?”.

Lời nói của Mạc Thiên Thủy lập tức thu hút sự chú ý của Nhạc Sơn Hà.

“Người anh em, anh nói vậy là có ý gì?”.

Anh ta quay đầu nhìn người kia, trên mặt đầy vẻ hiếu kỳ.

“Anh có nghe qua câu nói dùng sở trường của mình thắng sở đoản của đối phương chưa?”.

Nhạc Sơn Hà lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh.

“Người anh em, vẫn là chiêu của anh cao siêu, tôi biết tiếp theo nên làm gì rồi”.

Phùng Thiên Vũ làm xong mọi việc rồi mới từ trên lầu đi xuống, đến bên cạnh Tần Cao Văn.

“Thật ngại quá, cậu Tần, vừa rồi có một số chuyện làm chậm trễ, nếu có chỗ nào tiếp đãi không chu đáo, hi vọng cậu có thể bỏ qua”.

“Ừ”.

Tần Cao Văn không để tâm, anh tựa vào ghế sofa, nói: “Chín giờ hơn tôi phải về rồi”.