Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 301



Chương 301

Nghe vậy, sắc mặt của Phùng Thiên Vũ chợt trở nên khó coi. Nói cách khác, Tần Cao Văn chỉ có thể ở đây hơn một tiếng đồng hồ nữa thôi.

Ông ta không phải người tham lam, lần này Tần Cao Văn có thể đến đây, ông ta đã cảm thấy rất vui, sao có thể cầu xin cậu ở lâu hơn.

“Cậu Tần, không sao cả, cậu có thể rời đi bất cứ lúc nào”.

Tần Cao Văn gật đầu.

“Anh Tần, bây giờ anh có thời gian không?”.

Một giọng nói khiến Tần Cao Văn buồn nôn vang lên bên tai, anh ngẩng đầu nhìn lên, Nhạc Sơn Hà đang cầm ly rượu vang đi tới.

“Anh muốn làm gì?”, Tần Cao Văn còn không nhìn thẳng vào anh ta. Anh không muốn để ý tới loại người ghê tởm như anh ta.

Nhạc Sơn Hà nở nụ cười, nói: “Tôi có một trò chơi nho nhỏ muốn mời anh Tần chơi cùng, không biết anh có thời gian hay không?”.

“Trò chơi gì?”.

Nhiều người ở đây không biết thân phận của Tần Cao Văn, nhưng Nhạc Sơn Hà lại là một người vô cùng nổi danh. Thấy anh ta nói chuyện với Tần Cao Văn, không ít người dồn sự chú ý về phía này.

Phùng Thiên Vũ nhíu mày, trong lòng cũng khó hiểu.

“Anh đồng ý với tôi trước đã được không?”.

Tần Cao Văn sảng khoái đáp: “Không thành vấn đề”.

Dù là trò chơi gì, Tần Cao Văn cũng chắc chắn có thể dễ dàng thắng được Nhạc Sơn Hà, mấy trò khôn vặt của anh ta chẳng đáng nhắc tới trước thực lực tuyệt đối.

Nhạc Sơn Hà lập tức thở phào nhẹ nhõm. Ban đầu anh ta còn hơi lo lắng, sợ rằng Tần Cao Văn không dám đồng ý, bây giờ xem ra anh ta đã đánh giá thấp Tần Cao Văn.

Nhạc Sơn Hà nhìn Tần Cao Văn nói: “Đợi lát nữa có trò chơi đổ thạch, hai chúng ta chơi một chút được không? Xem ai tìm được đá có giá trị cao hơn thì người đó thắng”.

Mọi người đều ồ lên.

Ai cũng biết Nhạc Sơn Hà là chuyên gia có uy tín trên phương diện giám định ngọc thạch, còn Tần Cao Văn có khả năng trước đây chưa từng tiếp xúc với nó. Nếu hai người họ thi đấu, ai thắng ai thua không nói cũng biết.

Nhạc Sơn Hà chẳng phải đang ức hiếp người ta sao?

“Cậu Nhạc, cậu làm như vậy e là…”.

Nhạc Sơn Hà cắt ngang lời ông ta: “Anh Tần đã đích thân chấp nhận chuyện này, lẽ nào ông sợ anh ta thua sao?”.

Phùng Thiên Vũ không nói gì. Nếu ông ta thừa nhận điều này, ông ta sẽ bị cho là tự chủ trương, quyền quyết định nằm trong tay Tần Cao Văn.

Chốc lát sau, Tần Cao Văn đáp: “Không thành vấn đề, tôi đồng ý”.

Quyết định của Tần Cao Văn khiến mọi người bất ngờ.

Lẽ nào anh ta không biết thân phận thật sự của Nhạc Sơn Hà? Nếu biết thì sao lại có hành động ngu xuẩn như vậy?

Tất cả mọi người đều chỉ trỏ Tần Cao Văn.

“Chắc anh ta bị điên rồi”.

“Tôi không biết anh ta nghĩ gì nữa”.

“Cậu Nhạc lợi hại đến thế nào chứ? Lẽ nào anh ta không biết hay sao?”.