Yêu là đau. Yêu là hạnh phúc. Yêu là vui. Yêu là nước mắt. Đau thương lẫn lộn, cảm xúc cứ ngỡ sẽ không bị tình cảm chi phối, vậy mà vẫn cứ lưu luyến lấy tình yêu không muốn cách rời. Càng yêu lại càng đau. Càng đau lại càng nhưng nhớ, cứ như vậy mà tạo nên một vòng luẩn quẩn, khiến lòng người day dứt không nguôi.Tại sao yêu nhau mà lại không thể đến? Tại sao vì sinh ly tử biệt mà cách xa ngàn trùng. Trái tim đau, cơ thể đau. Một màn hoa lê đái vũ, thấm đẫm bao nhiêu nước mắt cũng không thể xóa bỏ đi sự mệt mỏi trong lòng người.
Nếu biết trước yêu sẽ đau, vậy chẳng ai sẽ tình nguyện chịu đau đớn. Nhưng một khi đã sa vào hố bẫy của tình yêu, chẳng ai có thể quay đầu lại một lần nữa. Mang yêu thương gieo rắc lên sức sống, dùng yêu thương để hủy diệt đi một linh hồn. Yêu là đau, thương là đau, nhưng chắc ai có thể thoát khỏi trò chơi tình ái này. Nguyện trầm luân, nguyện đau đớn, chỉ vì người mà mình yêu thương. Trái tim này đã điên cuồng cất giữ một bóng hình, điên cuồng nhớ nhung một bóng hình, nhưng người rời xa, tâm đau, linh hồn cũng đau. Ta sẽ cùng nàng bay đến nơi phiêu lạc. Đi hết cuộc đời chỉ cần nàng ở bên.