Chờ đợi một ngày nào đó, đứng trên bàn cân của số phận.
Ngày đó, cuối cùng đã đến.
Mùa đông năm đó đặc biệt lạnh, sáng dậy, mặt đất đều đóng băng.
Nhưng hai ngày thi nghiên cứu sinh lại hiếm khi có nắng, chiếu lên người ấm áp.
Ba môn đầu tôi làm bài khá tốt.
Chu Tưởng đợi tôi ngoài phòng thi, chúng tôi định cùng đi ăn.
Lúc đó, điện thoại tôi reo, là mẹ gọi.
Tôi do dự vài giây, nhấc máy và nghe thấy giọng mẹ hốt hoảng:
"Ba con uống rượu ở nhà người ta, trên đường về bị ngã, đầu đầy máu, Hạ Hạ, mẹ phải làm sao đây, mẹ phải làm sao..."
20
Có một khoảnh khắc, tôi đã nghĩ: tôi nên tắt máy.
Chỉ còn môn cuối cùng.
Ba môn trước tôi đều làm tốt.
Nếu tôi không nhận cuộc gọi này, thi xong suôn sẻ, có lẽ con đường đời của tôi sẽ hoàn toàn khác.
Nhưng cuộc đời không có nếu.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^ Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Chu Tưởng cùng tôi vội vàng đến bệnh viện.
Ba tôi bị đột quỵ sau khi uống rượu.
Bảo toàn được tính mạng, nhưng nói năng không rõ ràng, đi lại không nhanh nhẹn như trước, đừng nói là kiếm tiền.
Ông nằm trên giường, không dám nhìn thẳng vào tôi.
"Hạ... Hạ, đều là do đường trơn quá."
Mẹ rụt rè: "Em con đang học lớp 12, đừng cho nó biết, kẻo phân tâm."
"Hạ Hạ, ba con sau này không thể kiếm tiền nữa, con đừng thi nghiên cứu sinh nữa, nếu con đi học, sau này nhà mình phải làm sao!"
"Thu Thu phải làm sao?"
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng không thể kiềm chế, bật khóc:
"Con đã nói với ba mẹ rằng con thi mấy ngày này, sao lại phải đi uống rượu?"
"Tại sao ba mẹ không bao giờ nhìn thấy con?"
"Tại sao con luôn là người phải hy sinh?"
"Dù chỉ một lần, ba mẹ nghĩ đến con, ba mẹ coi trọng con, không được sao? Ba mẹ có biết, con đã chuẩn bị hơn một năm."
"Ba mẹ có biết con đã thức bao nhiêu đêm? Làm bao nhiêu bài, chịu bao nhiêu khổ không?"
"Con không mong ba mẹ giúp đỡ, ít nhất, ít nhất..."
Ít nhất đừng luôn kéo con lại.
Ít nhất đừng liên tục nói với con: con luôn là người bị bỏ rơi.
Ba mẹ cúi đầu sâu.
Tôi nhìn thấy tóc trắng rối bời trên đầu họ.
Nỗi buồn dâng trào.
Có lẽ, đây là số mệnh của tôi.
Tôi chạy ra khỏi bệnh viện.
Chu Tưởng chạy theo, tìm thấy tôi dưới một cây trơ trụi.
Anh nhẹ nhàng ôm tôi, vỗ lưng tôi: "Không sao đâu, em vẫn còn có anh."
"Trong mắt anh, em luôn là quan trọng nhất."
Tôi quay lại ôm anh, khóc nức nở.
Mùa đông đó, dưới gốc cây khô.
Tôi dường như đã khóc hết mọi nỗi ấm ức suốt hơn hai mươi năm qua.
Chu Tưởng ôm tôi, nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi, anh trước đây không biết, Hạ Hạ đã chịu nhiều khổ như vậy, mới trưởng thành độc lập kiên cường như bây giờ."
Tôi chưa từng kể nhiều về quá khứ.
Khổ đau có gì đáng ca ngợi đâu.
Nếu có thể lựa chọn, tôi cũng muốn làm một cô công chúa được cưng chiều.
Khi tôi quay lại phòng bệnh, mẹ nói: "Không thì năm sau con thi lại, mẹ có thể đi rửa bát, một tháng cũng kiếm được hai nghìn đồng."
Em gái cuối cùng cũng biết tin này.
Nó nói với tôi: "Chị, em vào đại học có thể nhận học bổng, cũng có thể làm thêm."
"Chị tập trung ôn thi, tiền sinh hoạt của chị để em lo."