Tôi khuyên ba mẹ mua, lúc đó bác dâu còn chế giễu, nói tốn tiền vô ích.
Nhưng bây giờ, lại hữu dụng.
Bảo hiểm nông thôn phải tự trả trước tiền thuốc, sau đó mới được hoàn trả.
Lúc đó tôi không đủ tiền, Chu Tưởng giúp tôi hơn một vạn.
Trong dịp Tết, tiền bảo hiểm được hoàn trả, ba mẹ không nói gì.
Khi tôi hỏi, họ ấp úng: "Sắp Tết rồi, mọi thứ đều cần tiền, tiền bảo hiểm này, ba mẹ tính..."
"Ít nhất phải trả lại tiền cho Chu Tưởng."
Mẹ nói: "Anh ấy là bạn trai con, giúp ba con chút tiền cũng là phải mà..."
Tôi tức giận đến ù tai: "Mẹ cũng biết chỉ là bạn trai, một vạn năm, không phải một trăm năm. Mẹ, nếu con lấy số tiền này, sau này con làm sao ngẩng đầu trước anh ấy?"
Tôi dọa: "Nếu mẹ không đưa tiền cho con, cả đời này con sẽ không đưa cho ba mẹ một đồng nào nữa!"
Cuối cùng mẹ cũng đưa tiền ra.
Đêm, tấm ván mỏng không ngăn được tiếng khóc thút thít của mẹ.
"Sau này con không kiếm được tiền, mẹ vẫn phải chăm sóc con. Thu Thu sắp vào đại học, nhà không có thu nhập nào, mẹ không phải muốn cầm ít tiền để yên tâm sao?"
"Mẹ cũng biết con bé không dễ dàng, nhưng nó trẻ, có khả năng, còn ba mẹ thì đã già rồi."
Ba im lặng hồi lâu, nói mơ hồ: "Là do ba không nên uống rượu, phá hỏng tương lai của Hạ Hạ, ba thật đáng chết!"
Đây chính là cha mẹ trong thực tế.
Họ có nhiều thiếu sót, nhiều điều xấu.
Nhưng...
Họ nuôi lớn bạn, và cho bạn một chút tình yêu.
Khiến bạn không thể yêu sâu sắc họ, nhưng cũng không thể cắt đứt.
Tôi đã đọc nhiều sách như vậy, nhưng không có cuốn nào dạy tôi cách xử lý mối quan hệ với cha mẹ.
Bạn cùng phòng và bạn học biết được hoàn cảnh của tôi, đều rất tiếc nuối.
Nhưng tôi vẫn còn nhiều việc phải làm.
Một là luận văn tốt nghiệp, hai là sau Tết còn phải thi cấp tám, ba là tìm việc làm.
Ban đầu tôi đã từ bỏ thi cấp tám để tập trung chuẩn bị thi nghiên cứu sinh.
Giờ thì phải nhặt lại.
Chu Tưởng khuyên tôi: "Nếu không, em hãy thả lỏng một chút."
Anh lo lắng tôi sẽ bị vấn đề tâm lý.
"Không sao đâu." Tôi cười, "Em là người không thể ngồi yên, hơn nữa anh thích em ban đầu không phải vì em rất nỗ lực sao?"
"Nhưng bây giờ anh thương em, hy vọng em nhẹ nhàng một chút."
Nhưng tôi tầm thường như vậy.
Nếu không nỗ lực, có thể sẽ trượt ngã bất cứ lúc nào, biến mất giữa đám đông.
Tôi tin những lời anh nói lúc này đều là thật lòng.
Nhưng một năm sau, năm năm sau, mười năm sau, anh vẫn nghĩ như vậy chứ?
Thi xong cấp tám, tôi bắt đầu tìm việc.
Bằng đại học hạng hai, lại bỏ lỡ đợt tuyển dụng của trường, muốn tìm được một công việc phù hợp, vô cùng khó khăn.
22
Nhiều bạn cùng lớp đã ký hợp đồng làm việc, lương cũng chỉ khoảng 2500, rất hiếm thấy mức 3000.
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi liên hệ với quản lý quán trà trước đây.
Quả nhiên ông ấy hỏi tôi có muốn quay lại không.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^ Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Có thể cho tôi vị trí huấn luyện viên trà nghệ, lương cơ bản 3200, cộng thêm hoa hồng bán hàng.
Nhà máy trà này không nhỏ, vẫn có cơ hội thăng tiến.
Hiện tại túi tôi trống rỗng, không thể kén chọn.
Năm đó, Chu Tưởng cũng tốt nghiệp tiến sĩ.
Anh ký hợp đồng với một công ty lớn, lương hàng năm trên 50.
Đó chính là...
Sức mạnh của kiến thức.
Kiến thức, có thể hiệu quả chuyển đổi thành tiền.
Tôi tốt nghiệp đại học, em gái tham gia kỳ thi đại học.
Nó đã nghe lời khuyên của tôi, chọn khối khoa học, năm đó điểm chuẩn là 522, tổng điểm của nó là 664.
Khi điểm số công bố, mẹ khóc như mưa.
"Sau này, mẹ thật sự có thể ngẩng cao đầu sống, xem ai còn nói mẹ không sinh được con trai."
"Con trai của họ, có giỏi bằng con gái mẹ không?"
Ba cũng rất xúc động.
"Ba phải sống khỏe mạnh để sau này hưởng phúc của con gái."
Mấy năm qua, anh họ thứ hai cũng kết hôn rồi.
Lại một lần nữa vét sạch của cải của bác dâu.
Hai chị dâu đều không dễ đối phó.
Trước sau đều mang thai.
Bác dâu chăm sóc người này, lại bỏ bê người kia.
Cuộc sống thực sự căng thẳng.
Ngược lại, ba mẹ không có những phiền muộn như vậy.
Khi chọn trường, ba mẹ liên tục nói không muốn em gái đi xa quá.
Sau đó, Chu Tưởng dẫn em gái đi tham quan Đại học Nam Trung, cuối cùng chọn ngành trọng điểm của trường đó.
Khi nhận được giấy báo trúng tuyển, ba mẹ tổ chức tiệc trong làng, dựng vài cái cổng vòm, còn mời người biểu diễn.
Họ muốn thông báo cho cả thế giới biết niềm vui lớn này.
Em gái thi tốt hơn tôi rất nhiều, nên họ vui mừng là phải.
Mẹ giải thích: "Không tổ chức tiệc thì lễ không nhận lại được. Đến khi con và Tiểu Chu kết hôn, cũng sẽ tổ chức tiệc."
Tiền mừng đủ để trả học phí cho em gái, mẹ còn cho thêm hai nghìn làm tiền sinh hoạt.
Dặn dò kỹ lưỡng: "Đến trường, cần tiêu tiền thì cứ tiêu, đừng để bạn bè coi thường."