Bố Dượng Là Người Yêu Cũ

Chương 29: Ngoại truyện 1



Khi tôi vừa chạy đi thì phía sau tôi anh cũng ôm đầu khụy xuống rồi nằm bất động dưới đất.Mẹ tôi trong tình thế cấp bách không biết phải làm sao,bà vội đỡ anh lên, ánh mắt bà lo lắng nhìn về hướng tôi vừa chạy đi.

Thấy vậy má hai tôi bây giờ mới kịp bình tĩnh lại sau khi vừa nghe tất cả những gì tôi nói,bà vội vàng đi tới bên cạnh mẹ tôi nói:

- Em ở nhà lo cho chú Lâm đi, để chị chạy đi tìm con bé,xin trời phật phù hộ cho con bé, nó đang mang thai không biết phải làm sao đây?

Lúc này mẹ tôi mới hoàn toàn tỉnh táo lại, bà vội nói với má hai:

- Đúng rồi, con bé đang có thai, chị chạy tìm nó về giúp em, trời ơi sao số tôi khổ vậy nè, ai đời hai mẹ con cùng đi yêu một người đàn ông cơ chứ, con gái của tôi.huhu

Nhìn thấy anh cũng bất tỉnh nằm dưới đất,mẹ tôi vội gọi cấp cứu chở anh vào bệnh viện.Bên ngoài cổng nhà nãy giờ có một người đã chứng kiến hết toàn bộ sự việc.Người đó chính là Thái không ngờ Thái đã theo tôi về đến tận quê tôi.Kể ra thì Thái thật sự quan tâm đến tôi nếu không muốn gọi đó là yêu.

Sau khi tôi chạy đi vô định chẳng biết về đâu,Thái cũng theo sát phía sau tôi,hắn ta sợ tôi sẽ nghĩ quẩn thì còn can thiệp kịp lúc.Đến khi tôi té ngã xuống đất thì chính Thái là người đã mang tôi vào viện.

Tôi được đưa vào viện trong tình trạng rất nguy kịp,máu dưới hạ thân chảy ướt đẫm hết cả người Thái,nước ối bị vỡ ra,có dấu hiệu sảy thai dẫn đến sanh non.Tôi lúc này hơi thở yếu ớt nên em bé cũng bị thiếu oxi nghiêm trọng,cộng với việc tôi ngã bụng đập mạnh xuống đất hưởng rất lớn đến con tôi.

Trong tình thế cấp bách buộc Thái phải lựa chọn giữa tôi và đứa bé.Không phải Thái ích kỷ muốn bỏ đi đứa bé,nhưng đứa bé vẫn chưa được hoàn thiện khi sinh ra cũng có thể sẽ bị dị tật hoặc giả nếu lớn lên nó sẽ đối diện như thế nào với miệng đời mà sống?

Thái đã do dự rất nhiều nhưng rồi Thái quyết định cứu lấy tôi, hắn đành phải xin lỗi đứa bé xấu số này.Cũng may không biết vì lẽ gì mà con tôi lại có sức sống mãnh liệt, nó đã cùng tôi vượt qua cơn sinh tử để đến bên cạnh tôi.

Sau khi phẫu thuật thành công tôi hôn mê 5ngay sau mới tỉnh lại. Khi đó tôi nghĩ rằng mình đã chết cùng đứa bé, không ngờ Thái đã cứu tôi, hắn đưa tôi vào bệnh viện tư nổi tiếng ở Phan Thiết, ở nơi đây chỉ cần có tiền là có tất cả nên Thái đã chi một số tiền rất lớn giấu nhẹm chuyện của tôi nếu có bất kì một ai hỏi đến.

Về phần má hai tôi,bà đã tìm tôi khắp nơi nhưng không thấy.Bà về nhà với tâm trạng bất an, bà sợ tôi nghĩ quẩn.Vừa lo cho tôi lại lo cho sức khỏe của anh, gia đình tôi lúc này vô cùng rối ren,cứ đảo lộn hết cả lên.

Còn mẹ của tôi,sau khi nghe và chứng kiến toàn bộ sự việc bà thật sự đã rất sốc và không có cách nào tiếp nhận được sự thật đau lòng này.

Bà nghĩ đến tôi, đến đứa con gái tội nghiệp của bà lúc này không biết đang ở đâu và có thể là tâm trạng tôi còn khủng khiếp hơn cả bà khi phát hiện ra người mà tôi yêu thương lại sắp trở thành ba dượng của tôi.

Bà thầm thở phào nhẹ nhõm cũng may bà và anh chưa vượt quá giới hạn nếu không bà sẽ day dứt đến chết.

Thật ra thì gặp lại anh, người đã cứu mẹ tôi ngày nào, giây phút ấy bà có rung động chứ không phải là yêu,mẹ tôi đã ngộ nhận giữa yêu và cảm kích trước anh,vì tình yêu mẹ tôi đã dành trọn cho ba tôi,người đã phụ bạc ruồng rẫy bà từ lâu

Mẹ tôi hận ba tôi, mà có yêu thì sẽ có hận.Sau bao đau khổ mà ba tôi gây ra người bà yêu duy nhất chính là ba của tôi.

Còn đối với anh mẹ tôi chỉ nghĩ đơn giản xa cách hơn 28 năm nay gặp lại cũng xem như là duyên số giữa hai người nên khi anh ngỏ lời với mẹ tôi bà không nghĩ nhiều mới chấp nhận cùng anh muốn xây dựng một gia đình nhỏ sống vui vẻ cùng nhau đến cuối đời,nhưng bà không ngờ rằng anh lại chính là người yêu của tôi.

Sau nhiều ngày tìm kiếm không có thông tin gì từ tôi, anh cũng từ sau vụ đó mà bất tỉnh đến gần cả tháng sau mới tỉnh lại.

Khi con trai tôi ra khỏi lồng kính tôi đã quyết định làm lại cuộc đời mới ở một nơi xa lạ mà không một ai biết tôi là ai,tôi đã dự tính cho kế hoạch này khi biết đứa bé còn sống và nhìn thấy nó tôi đã thầm quyết tâm chỉ cần có con tôi là được,tôi không cần gì hơn.

Tôi bỏ lại tất cả sau lưng gia đình,người thân,bạn bè và kể cả anh, người đàn ông đã đi vào lòng tôi một đời không thể quên.Tôi ra đi không bận lòng về điều gì,điều tôi lo lắng nhất là tình trạng hiện giờ không biết mẹ tôi như thế nào? liệu bà có chấp nhận được sự thật đau lòng này hay không?

Khoảng gần một tháng sau ngày tôi rời đi, chị Hoàng vì lo lắng cho tôi mà chị đã về tận quê tôi để tìm tôi, khi đến nhà tôi chị mới được má hai tôi kể lại sự tình éo le này,được biết tôi đã bỏ đi khi biết được người ba dượng lại là người yêu của tôi.Chị Hoàng là người ngoài cũng rất khó khăn khi nghe được sự thật này thì nói gì đến mẹ con tôi?

Còn anh cũng đã bất tỉnh ngay sau đó,hiện giờ cũng chưa tỉnh lại,bác sĩ chuẩn đoán do kích động mạnh nên cục máu tụ trên đầu anh được tan ra,nhưng không biết vì sao đến giờ anh vẫn chưa tỉnh lại?

Vào đến viện,đi tới phòng hồi sức đặc biệt, chị Hoàng thấy mẹ tôi ngồi trên giường bệnh đang lau chùi tay chân cho anh, chị Hoàng xúc động khi nhìn anh vẫn nằm im bất động,chị nghẹn ngào gọi tên anh:

- Anh Lâm... Sao lại thành ra nông nỗi như vậy chứ?

Nghe tiếng có người gọi anh,mẹ tôi lúc này mới quay lại nhìn chị Hoàng, bà bất ngờ xen lẫn tò mò hỏi chị:

- Cô là ai, cô quen biết với anh ấy sao?

Chị Hoàng lúc này mới kìm chế lại cảm xúc đi tới bên cạnh mẹ tôi nói:

- Em xin lỗi, em quên giới thiệu em là Hoàng,là người sống cùng với Bảo lâu nay trên Sài Gòn, người nằm đây là anh Lâm cũng là sếp của em,đồng thời anh ấy cũng chính là người yêu của Bảo,là cha của đứa bé trong bụng Bảo chị à.

Mặc dù mẹ tôi đã nghe qua tôi nói, nhưng mẹ tôi vẫn rất khó khăn để chấp nhận những lời này,bà nhìn chị Hoàng đầy mệt mỏi lẫn đau khổ,bà run run đôi môi hỏi lại:

- Chuyện này là thật sao, sao lại có chuyện oái ăm như vậy xảy ra với chúng tôi cơ chứ, Bảo ơi, con gái ơi,mẹ xin lỗi con mẹ đã ích kỉ không nghe con nói, cũng tại mẹ không tốt, huhu con ơi,Bây giờ con đang ở đâu?Bảo ơi về với mẹ đi con.

Chị Hoàng thấy mẹ tôi xúc động như vậy, chị vội cầm lấy đôi tay đang run rẩy của mẹ tôi an ủi bà:

- Không phải lỗi của chị, cũng một phần do con Bảo không nói sớm về chuyện của nó với anh Lâm cho chị biết.Đợt anh ấy ra đây công tác nó cũng đã có dịp để về cùng,nhưng đến phút cuối lãnh đạo ở trên lại đổi người đi,nếu không sẽ không xảy ra chuyện đau lòng này rồi.

Mẹ tôi im lặng không nói được gì, bà lúc này tâm trạng vô cùng rối, tôi mất tích anh lại nằm bất động không chịu tỉnh, hai người bà yêu thương đều như muốn rời xa bà,thấy chị Hoàng ở đây mẹ tôi như tìm thấy được ánh sáng hi vọng,bà vội lau nước mắt nhìn chị Hoàng nói:

- Bây giờ tôi phải làm sao đây?

- Chờ đợi, em tin người tốt rồi sẽ được đền đáp xứng đáng.